Truyện [Quyển 3] Ảnh Hậu Giới Giải Trí Trọng Sinh - Chương 104 với tiêu đề 'Anh đang phòng bị em, người đàn ông ngốc nghếch' Hiện menu doc truyen Danh sách
Em ngốc nghếch của tôi vẫn mòn mỏi đợi tôi ngần ấy năm mặc dù không có một lời hứa hẹn nào. Em ngốc nghếch của tôi xuất hiện đúng lúc khi tôi bế tắc trong cuộc sống, em nắm lấy tay tôi và chỉ im lặng cạnh bên. Em không oán than tôi một lời, dù chỉ là một lời thôi. Ngày Em bước sang tuổi 20, cái tuổi xinh đẹp nhất của một đời con gái.
Truyện Ông Xã Ngốc Nghếch Rất Điên Cuồng của tác giả Hi Vũ Yên thuộc thể loại truyện ngôn tình hiện đại, đưa chúng ta từ bất ngờ này đến bất ngờ khác. Quan Vũ Hạm - nam chính của truyện là một anh chàng hào hoa, phong nhã nhưng đến nay gần 30 vẫn cô đơn 1 mình.
Vay Tiền Nhanh Ggads. Thể Loại Điền Văn - Cổ Đại - Sủng Văn - Ngọt VănEditor... + kihaeBìa Lazy MeOw Ai cũng cảm thấy vận may của Như Thuý cô nương thật sự là cao tận trời. Thế mà người may mắn như vậy cũng có một chuyện xui xẻo, cực kì "xui xẻo". Chính là vô tình trật chân một cái, vô tình đỡ đao cho nhi tử của Trấn Quốc Công, cũng vô tình tạo nên một đoạn "nghiệt duyên".Vì thế, ở trong mắt mọi người, nàng trở thành BAY LÊN ĐẦU CÀNH LÀM CẦM THÚ’ được con trai của Trấn Quốc Công dùng tam mối lục lễ lấy về nhà, bắt đầu cuộc sống như vậy, như vậy cùng mỹ namCác hạ nói họ không xứng đôi? Bình tĩnh, bình tĩnh nào, nàng có tướng công tận tình ủng hộ, ai dám nói bọn họ không xứng?Các hạ nói, ít ra cũng nên nói đạo lý mới đúng?không cần đâu, lời nàng nói ra, đó chính là đạo lí!Mọi người Trời ơi, ai làm ơn đem ả nha hoàn ngu ngốc nhưng may mắn đến tức chết người này ta đi chỗ khác đi! Nếu không sẽ nghẹn chết người đóNhân vật chính Ôn Lương, Nhị Thúy cô nương ┃ phối hợp diễn Túc Vương, Túc vương phi, Trấn Quốc Công
“Rầm rầm!!!” “Rầm rầm rầm!!!” Phó Gia mở mắt ra, trước mắt cậu tối đen đến nghẹt thở. Cậu phải phán đoán mãi một lúc lâu, mới hiểu ra tiếng ồn kia là vang lên từ cửa phòng cậu, mà người gõ cửa chỉ có thể là dì Trần “Cậu còn muốn ngủ bao nhiêu lâu nữa hả? Sắp đi học muộn rồi đó!” Giọng nói của dì Trần cách cửa phòng, có vẻ rầu rĩ không thật rõ ràng. Phó Gia mở cửa ra, dì Trần đang đẩy một chiếc xe dọn vệ sinh đứng ở bên ngoài. Tướng mạo của bà ấy không được tốt lắm, mi mắt cụp xuống coi như đến lúc cười lên cũng vẫn cảm thấy mang theo vẻ sầu khổ. Nhìn bà ấy, Phó Gia thường thường sẽ nhớ đến mẹ ruột của chính mình. Cậu chán ghét mặt trái của tướng mạo chính là đại diện cho vận mệnh. Dì Trần đã đeo găng cao su xong đâu đấy, rõ ràng một ngày làm việc mới đã bắt đầu “Cậu đã dậy rồi đấy? Thế mau giúp tôi đến phòng dụng cụ lấy một miếng bọt biển để lau ra đây, tôi quên mang theo rồi!” Phó Gia gật gật đầu, đi về phía phòng để dụng cụ. Gian phòng đó nằm ở nơi khuất nhất giữa một hàng dài các gian phòng dành cho người giúp việc, diện tích nhỏ nhất cũng là gian phòng duy nhất trong biệt thự không có cửa sổ nên tối om om. Lúc lấy được miếng bọt biển, đôi mắt Phó Gia đảo quả những con dao to nhỏ không đều trên giá, cuối cùng cậu lấy xuống cái nhỏ nhất bỏ vào trong túi. Khi đem miếng bọt biển đưa cho dì Trần, bà còn dặn dò một câu “Cậu hôm nay đi học từ cửa sau đi, đừng đi ngang qua phòng khách.” “Làm sao vậy?” Dì Trần hạ thấp giọng nói “Mới sáng sớm Phong Phong đã nôn rồi, ông bà chủ lo lắng muốn chết, bác sỹ bận rộn đi đi lại lại, cậu không nên quấy rầy.” Bà ấy nói không rõ ràng, nhưng mà Phó Gia biết đó là có ý gì, cái nhà này mỗi lần cậu con trai út không thoải mái, ông bà chủ đều sẽ không vui, cũng không cần đến gần làm chướng mắt bọn họ. Phó Gia gật đầu, trong lòng một chút phập phồng lo lắng cũng không có. Người dì Trần nhắc đến là Phong Phong, em cùng cha khác mẹ của cậu, Lâm Phong Tầm. Cậu ta từ nhỏ đã yếu ớt hay ốm lại nhiều bệnh, chưa từng rời khỏi nhà bao giờ, đến chuyện học hành cũng là mời giáo viên đến dạy. Sự khác biệt giữa cậu ta và Phó Gia như đen và trắng, ngoại trừ vẻ ngoài, vẻ ngoài của hai người gần như giống nhau bởi vừa nhìn đã biết họ là anh em. Phó Gia mua bánh bao cùng sữa đậu nành trong con ngõ gần trường học, bánh bao nhiều dầu nhân thịt lại mặn, sữa đậu nành cũng không có mùi vị nhạt nhẽo như uống nước vậy. Thế nhưng Phó Gia vẫn say sưa ăn hết một cách ngon lành. Vừa vào lớp, Phó Gia liền cảm thấy có ánh mắt nào đó dính vào lưng cậu. Cái tên ngồi trong góc kia gọi là Lưu Thành, là tên có thành tích học tập kém nhất cũng là học sinh không chịu nghe lời nhất trong lớp. Phó Gia có thể khẳng định tên này sẽ không thi đại học, cũng sẽ không học hết cấp ba, bây giờ lảng vảng ở chỗ này chỉ là vì trong tương lai có thể nói “tôi đã từng học hết cấp ba” mà thôi. Sở thích của tên này là thu phí bảo kê. “Đối tượng bảo kê” được lựa chọn với điều kiện rất đơn giản, hay đi đi lại lại chỉ có một mình hoặc là tính cách quái gở, mà Phó Gia lại có cả hai điều kiện đó. Sống lưng Phó Gia thẳng tắp, mò vào trong túi tìm thứ gì đó, sau đó mới quay đầu lại nhìn thẳng vào Lưu Thành. Lưu Thành ngẩn người, cảm giác bị xúc phạm khiến cho tên đó tức giận xông lên. Tên đó đi về hướng Phó Gia, dùng chân đạp mạnh vào bàn của cậu. “Nhìn cái gì, tiền chuẩn bị xong chưa?” “Học xong tiết một, chúng ta gặp nhau ở đằng sau tòa nhà.” Phó Gia nhìn chằm chằm vào tên đó nói. Lưu Thành cảm thấy được ánh mắt của tên nhóc này có điểm kỳ quái, chẳng những không có sợ sệt còn có một loại bình tĩnh sẽ nắm chắc được phần thắng. Nhưng tên này không cho là Phó Gia dám phản kháng mình, vì vậy mới nhếch miệng lên nở nụ cười nói “Coi như mày thức thời.” Một tiết học rất nhanh đã kết thúc, Phó Gia cùng Lưu Thành người trước người sau ra khỏi lớp. Đằng sau tòa nhà là một rừng cây nhỏ cây cối sum xuê, nhưng vì quy hoạch không tốt nên bị tòa nhà dạy học che chắn mất thành ra bị bao phủ trong bóng tối. Đây là nơi mà những kẻ như Lưu Thành thích đến, đánh người hoặc mắng người đều có thể giấu kín. Lưu Thành móc ra một điếu thuốc, bật lửa lên châm rồi hút vào nhả ra những vòng khói, động tác trôi chảy “Đưa tiền đây, đứng yên bất động có thể sinh ra tiền sao?” Phó Gia dựa lưng vào thân cây, vươn tay ra về phía hắn. Lưu Thành bị khói thuốc hun phải nheo mắt lại, nhưng vẫn có thể thấy rõ trong tay cậu không phải màu đỏ của tiền mặt mà là một con dao rọc giấy nho nhỏ. Tên đó giơ tay lên, một cái bạt tay phủ xuống đánh trật đầu Phó Gia “Mày đùa tao đấy à? Phó Gia giống như không có cảm giác đau, dựng thẳng cổ dậy nói “Tao không có tiền, mày nằm mơ cũng đừng nghĩ đến việc lấy tiền từ chỗ tao.” Lưu Thành cảm thấy chuyện này rất hoang đường. Là tên đó nghe nhầm sao, Phó Gia làm sao dám nói chuyện với mình như vậy? Lưu Thành nắm chặt nắm đấm, ra vẻ muốn đánh “Mày muốn chết sao?” Phó Gia gỡ bỏ vỏ ngoài của con dao, ném xuống đất, đem lưỡi dao dí vào chính cổ mình, nói “Mày không sợ giáo viên, thế có sợ cảnh sát không? Tao bây giờ sẽ dùng thứ này làm cổ mình bị thương, sau đó sẽ đi báo cảnh sát, mày đoán cảnh sát có bắt mày lại không?” Lưu Thành mắng to một câu thô tục, đem điếu thuốc trong miệng nhổ xuống đất “Mày cho rằng ông đây là học sinh cấp hai sao, có thể bị một hai câu của mày doạ dẫm?” Lưu Thành bước một bước dài đến, cướp con dao trên tay Phó Gia. Phó Gia buông tay ra, mặc tên đó lấy con dao đi. Lưu Thành tức giận đến đầu bốc khói, dường như phải chịu khuất nhục to lớn, một mặt hướng bên ngoài chửi bậy, một mặt giơ chân lên đá vào bụng Phó Gia. Tên đó chỉ dùng có 12% khí lực đã khiến Phó Gia phải nép mình chịu đựng cùng chống đỡ, giãy dụa một hồi vẫn là lui vài bước rồi ngã nhào xuống đất. Lưu Thành lại bồi thêm một đạp. Cơ hồ như trong cùng một lúc, phía sau bọn họ vang lên tiếng bước chân dồn dập, có mấy giáo viên đang vội vội vàng vàng chạy tới, từ xa xa nhìn thấy con dao rọc giấy trên tay Lưu Thành, bèn lớn tiếng ngăn lại “Các em đang làm gì thế, mau để dao xuống!” Phó Gia yếu ớt đứng dựa vào tường, trưng ra bộ dạng sợ hãi. Khi mấy giáo viên chạy đến nơi, một người khống chế con dao trong tay Lưu Thành, tên đó theo bản năng vùng vẫy muốn hất tay giáo viên ra nhưng tất nhiên là không thể. Tên đó nhìn về phía Phó Gia, không bỏ qua ý cười cậu sắp lộ ra nơi khóe mắt. Chẳng có gì để tranh luận cả, tuy rằng Lưu Thành một mực biện giải cho mình nhưng mà mấy người giáo viên kia làm sao có thể tin lời tên đó nói đây? Lưu Thành vốn là học sinh hư có tiếng, huống chi bọn họ còn chính mắt nhìn thấy tên đó đạp người khác. Mấy giáo viên đưa Lưu Thành đi, chỉ để lại một thầy giao an ủi Phó Gia. Thầy giáo vỗ vỗ lưng cậu, trong lòng vẫn còn hơi run sợ nói “Cũng may có bạn học đến báo đúng lúc, trường học vốn nghiêm cấm mang theo các vật sắc nhọn đến trường, sao mà học sinh kia có thể làm ra những chuyện như vậy?” Trường cấp ba số 16 tuy rằng không khí tản mạn sự hỗn loạn nhưng vẫn rất lo sợ chuyện máu me. Phó Gia gật gật đầu, có thể muộn được sao? Cậu đã đưa cho bạn học đống đồ ăn vặt trị giá 20 tệ, để người bạn đó nắm đúng thời cơ tốt, một giây không sớm hơn cũng không thể muộn hơn. Phó Gia nói “Cảm ơn thầy, em không sợ nữa rồi ngay bây giờ có thể trở về lớp học!” Thầy giáo vui mừng nở nụ cười nói “Em không cần lo lắng, trường học nhất định sẽ giáo huấn Lưu Thành một trận cẩn thận.” Thầy giáo một đường đưa Phó Gia về lớp học, Phó Gia ngoan ngoãn ngồi tại chỗ mở sách giáo ra khoa ra dáng một học sinh ngoan. Sau khi thầy giáo đã đi xa, cậu đột nhiên khép sách lại, một đường chạy xuống tầng quay lại khu rừng nhỏ sau lưng tòa nhà. Nửa điếu thuốc Lưu Thành nhổ ra kia vẫn còn ở nơi đó. Phó Gia nhặt điếu thuốc lên, bỏ vào trong túi, rồi đi đến cửa hàng trong trường mua một cái bật lửa. Chuông vào học vang lên, nhưng cậu vẫn chưa có trở về lớp học mà là đi đến nhà vệ sinh. Cậu lấy điếu thuốc ra, dùng tay áo lau lại một lượt cẩn thận đoạn đầu điều thuốc, sau đó nhét vào chính miệng mình. Phó Gia cố gắng bắt chước theo động tác của Lưu Thành, nhưng vẫn là rất ngốc nghếch. Khi cậu vất vả lắm mới châm được điếu thuốc lên, thời điểm hút vào hơi thứ nhất, cảm giác nóng bỏng như muốn ăn mòn phổi của cậu, Phó Gia gắng sức nhịn xuống ho khan. Đây là chiến lợi phẩm của cậu. Sau tiết tự học buổi tối, Phó Gia trở lại biệt thự nhà họ Lâm, khả năng quan sát sắc bén khiến cậu nhận ra được trong căn nhà có chỗ nào đó không giống với bình thường. Dì Trần nói “Cháu trai của bà chủ đến rồi!” Phó Gia ngẩn người “Là cháu trai nào?” Dì Trần cảm thấy kỳ lạ liếc nhìn cậu một cái rồi mới nói “Còn có thể là cháu trai nào?” Phó Gia mím mím môi. Dì Trần nhìn cậu, như là nhìn thấu ra điều gì, khóe mắt cụp xuống kia mang theo thương cảm nói “Cậu ấy và Phong Phong đang ở trong sân.” Phó Gia đáp một tiếng, rồi quay về gian phòng của mình. Cậu cũng có lúc sẽ thích gian phòng của mình. Gian phòng này là nơi dành cho người giúp việc, ánh sáng rất tệ, thông gió lại càng tệ, cứ đến mùa mưa là chăn lại ướt sũng có thể vắt ra cả nước. Thế nhưng nếu như tìm đúng góc độ, liền có thể từ một lỗ hổng ở giữa nhìn thấy sân trước của biệt thự nhà họ Lâm. Sân trước hôm nay sáng đèn, Lâm Phong Tầm đưa lưng về phía Phó Gia ngồi trên xe lăn, có một thiếu niên đang đứng ở bên cạnh cậu ta. Lâm Phong Tầm ngửa đầu nói điều gì đó, thiếu niên kia liền hơi ngồi xổm xuống, giúp cậu ta đắp lại chăn lên trên người. Chú chó Golden Lâm Phong Tầm nuôi đang ngậm quả bóng chạy gần về phía chủ nhân, không ngừng đảo quanh thiếu niên kia. Người thiếu niên xoa xoa đầu Đa Đa, cùng với động tác nhảy lên của chú chó, chuyển hướng về phía Phó Gia bên này. Mắt anh rũ xuống, khuôn mặt tuấn lãng. Phó Gia tham lam nhìn anh chằm chằm, ánh mắt nóng rực tới mức độ nhất định, giống như là bản thân cậu nắm giữ được người này. Lâm Phong Tầm nghiêng mặt sang bên, đôi môi khép mở, gọi cái gì đó. Phó Gia nhìn như thế này đã gần mười năm, có thể dễ dàng đọc hiểu khẩu hình của cậu ta. “Tề An ca!” Phó Gia cũng làm khẩu hình giống như vậy. Trong lòng cậu có một cái hố đen kịt sâu hoắm lôi kéo cậu, cậu cũng sắp rơi xuống đáy rồi chỉ thiếu chút nữa mà thôi.
Lời bài hát Bài Hát Ngốc Nghếch Thể Loại Lời Bài Hát Nhạc Trẻ Ca sĩ Bảo Thy Có lẽ em thôi dại khờ, có lẽ em thôi lập lờ Ngốc nghếch như em làm vừa đừng lặp lại chuyện ngày xưa Khóc lóc anh cho là đùa, nước mắt cho anh là thừa Có lẽ em thôi đợi chờ từng ngày dài lại nằm mơ, em mơ, em mơ… Em không còn ngây thơ, Em thôi mộng mơ thôi la cà cười đùa Và em không hay khóc nữa. Anh không còn như xưa Không như ngày nào mà em vẫn nghĩ đến Tính anh hay quên. Từ nay em thôi ngốc nghếch với bao nhiêu suy tư muộn phiền Từ nay anh thôi không lại gần bên. Người lạnh lùng như thế cớ sao ra đi nay lại về Đừng làm tim em vỡ tan. Rồi anh sẽ quên đi, đợi chờ làm chi Thì tại ngày nào mình ngốc nghếch quá làm gì Rồi anh đã thôi chưa hay lặp lại chuyện xưa Có lẽ nước mắt là thừa cho anh. Và anh sẽ bơ vơ từng chiều nằm mơ Rồi ngày lại ngày mà cứ đứng mãi đợi chờ. Và em sẽ vui lên khi chẳng còn kề bên Có lẽ vẫn thế từng ngày mãi mãi hôm nay về sau. Xem toàn bộ Đóng góp lời bài hát chính xác hơn tại đây. Đăng bởiNghi Nguyễn Chia sẻ
Cún ngốc nghếch - “ Trời sinh voi, trời sinh cỏ”+ Nghĩa đen Trời sinh ra loài voi chắc chắn sẽ phải sinh sinh ra loài cỏ để giúp loài voi tồn tại. Đây chính là quy luật của tự nhiên.+ Nghĩa bóng Bố mẹ chỉ cần sinh con ra chắc chắn con cái sẽ biết tìm cách để tồntại cha mẹ không cần chăm sóc nuôi dưỡng.+ Thái độ không đồng ý với quan điểm đó vì nó thể hiện thái độ không có trách nhiệm đối với con cái và đối với xã hội.+ Hậu quả Gây nên sự bùng nổ dân số, chất lượng đời sống kém. 0 Trả lời 0955 16/03 Gấu chó Ta có thể hiểu câu này theo hai nghĩa đen và bóng. Nếu hiểu nghĩa đen thì đó là một quy luât tự nhiên, khi trời sinh voi thì tất nhiên phải sinh ra cỏ để nuôi sống loài voi. Tuy nhiên, nếu hiểu theo nghĩa bóng thì câu này có nghĩa là bố mẹ sinh con ra thì con ắt sẽ tìm được cách mưu sinh không cần bố mẹ nuôi là quan niệm sai trái, em không đồng tình vì nó thể hiện sự thiếu trách nhiệm của cha mẹ đối với con cái. 0 Trả lời 0958 16/03 Đen2017 + Giải thích Đây chính là quy luật của tự nhiên, vạn vật đã hiện hữu tất có cách tồn tại. Bố mẹ chỉ cần sinh con ra chắc chắn con cái sẽ được chăm sóc nuôi dưỡng, không cần lo lắng điều kiện vật chất và tinh thần.+ Đánh giá quan niệm này thể hiện sự thiếu trách nhiệm đối với con cái và đối với xã hội. 0 Trả lời 0957 16/03
Definition from Wiktionary, the free dictionary Jump to navigation Jump to searchVietnamese[edit] Pronunciation[edit] Hà Nội IPAkey [ŋəwk͡p̚˧˦ ŋəjk̟̚˧˦] Huế IPAkey [ŋəwk͡p̚˦˧˥ ŋet̚˦˧˥] Hồ Chí Minh City IPAkey [ŋəwk͡p̚˦˥ ŋəːt̚˦˥] Adjective[edit] ngốc nghếch foolish; stupid Retrieved from " Categories Vietnamese terms with IPA pronunciationVietnamese lemmasVietnamese adjectives
ngốc nghếch trời sinh