Chương 410: Hỗn Giới Nhân Yêu (19) Chương trước Chương tiếp. Mạn Điệp chập chờn tỉnh dậy, nhíu mày quan sát xung quanh. Bầu trời hoàng hôn dần chuyển sắc tối, cô đang ở một khu đất hoang, nằm trên tấm vải nhầu nhĩ lót giữa bãi cỏ. Da ở bàn tay đã không còn tím tái
Duới đây là những thông tin và kỹ năng và kiến thức về chủ đề xuyên nhanh kí chủ nhà ta bệnh không nhẹ mangatoon hay nhất do chính tay đội ngũ chúng tôi biên soạn và tổng hợp : Tác giả: noveltoon.mobi . Ngày đăng: 1/7/2021 . Xếp hạng: 5 ⭐ ( 59724 lượt đánh giá )
Xuyên Nhanh Kí Chủ Nhà Ta Bệnh Không Nhẹ full Truyện Chữ: Trộn Bộ YouTube: https://www
Kho truyện chữ | truyện Xuyên Nhanh: Kí Chủ Nhà Ta Bệnh Không Nhẹ. Nữ chính có hào quang, nữ phụ có hệ thống phản kích, thế nữ quần chúng chỉ ngồi ăn dưa thôi à? Nữ quần chúng cũng là con gái đấy nhé, vùng dậy cho một thế hệ quần chúng đòi đất diễn! Trong các kịch
Xuyên nhanh: kí chủ nhà ta bệnh không nhẹ - (Chương 477) - Tác giả Nhất Dạ Diễm Vũ Cập nhật mới nhất, full prc pdf ebook, hỗ trợ xem trên thiết bị di động hoặc xem trực tuyến tại Wattpad.VN.
Lặp lại theo cách tương tự 3 lần mỗi tuần cho đến khi các dấu hiệu viêm phụ khoa nhẹ không còn xuất hiện nữa thì ngưng. Sử dụng lá lốt Nhờ đặc tính kháng khuẩn, chống viêm tự nhiên đã biến lá lốt trở thành một phương thuốc chữa viêm phụ khoa nhẹ được phái đẹp tin dùng.
Bạn đang đọc truyện Xuyên Nhanh: Kí Chủ Nhà Ta Bệnh Không Nhẹ Chương 116: Chương 58.1: Người Tốt Việc Tốt (24) trên Dtruyen.com. doc truyen online. Thể loại. Xuyên Nhanh: Kí Chủ Nhà Ta Bệnh Không Nhẹ. Chương 116: Chương 58.1: Người Tốt Việc Tốt (24)
Chủ nhật và các ngày lễ: Buổi sáng khám từ 4h sáng - 12h trưa. Địa chỉ bệnh viện tại số 254 đường Hòa Hảo, phường 4, Quận 10, TP Hồ Chí Minh - Mời bạn xem trên Google Map. Điện thoại: 02839270284 - Fax: 84-28-39272543. Email: contact@medic.com.vn.
Vay Tiền Nhanh Chỉ Cần Cmnd Asideway. Nữ chính có hào quang, nữ phụ có hệ thống phản kích, thế nữ quần chúng chỉ ngồi ăn dưa thôi à? Nữ quần chúng cũng là con gái đấy nhé, vùng dậy cho một thế hệ quần chúng đòi đất diễn! Trong các kịch bản, mẹ tác giả thiên vị con ruột, đem những lát cắt tốt đẹp phơi bày ra ánh sáng. Nhưng khi bức rèm sân khấu hạ xuống, chuyện xấu của nhân vật chính, liệu có ai thấy được? Khuynh Diễm bị Hệ Thống ấn chọn, xuyên vào quần chúng xui xẻo, bị mẹ tác giả dí bút giết chết, hòng đem bí mật con ruột bà ta chôn xuống mồ. Từ đây, hành trình của quần chúng bắt đầu!
Rầm! Cửa phòng bị mở tung ra, một bóng người hối hả chạy vào. Vừa nhìn thấy cả đám đầu gấu xăm trổ bặm trợn vây quanh giường Khuynh Diễm, Miên Tửu lập tức chạy đến chắn trước người cô, cảnh giác nhìn bọn họ "Các người muốn làm gì cô ấy?" Đám bệnh nhân bặm trợn bị kì thị ngoại hình "..." Cậu phải hỏi là cô gái mà cậu đang bảo vệ muốn xử trí bọn tôi thế nào. Đã là thời đại nào rồi, đừng đánh giá người khác qua ngoại hình được không? Như vậy là thiển cận lắm đấy! Chuyện này cũng không thể trách Miên Tửu, vừa bước vào liền nhìn thấy Khuynh Diễm yếu ớt nằm trên giường bệnh. Còn đám người vây quanh cô thì khí thế hung hãn, đồ vật trong phòng đều bị lật tung lên, đây rõ ràng chính là hiện trường đánh nhau! Là bọn họ ỷ đông hiếp yếu bắt nạt cô! Đám đầu gấu hung hãn "..." Nỗi oan nhảy sông Hoàng Hà cũng không tẩy sạch. "Các người ra ngoài trước đi, đem một bộ quần áo sạch sẽ đến đây." Khuynh Diễm phất tay. "Vậy chúng tôi đi trước, Khuynh tỷ giữ gìn sức khỏe." Sớm ngày tính sổ Kỷ ca trả thù cho chúng tôi! Câu cuối cùng bọn họ chỉ dám ám chỉ chứ không dám nói ra, Kỷ Ôn rất ma quỷ, lỡ như hắn gắn thiết bị nghe lén ở đâu đó thì toang chết bọn họ! Khuynh Diễm nhíu mày nhìn Miên Tửu một vòng, toàn thân hắn từ trên xuống dưới đều ướt đẫm. Chân mang dép đi trong nhà, không hiểu đi đường thế nào mà đế dép cũng đã sắp rơi ra. Trên áo dính đầy bùn đất, khuỷu tay còn có không ít vết trầy xước, nước mưa thấm vào mạch điện bên trong, mơ hồ có tia sáng lóe lên. Nhìn hắn như đứa nhỏ đi lạc vừa bị người ta ngược đãi. Khuynh Diễm nhíu mày "Sao tay lại bị thương, là ai bắt nạt anh?" Miên Tửu giấu khuỷu tay ra sau lưng "Tôi bất cẩn té ngã, em có sao không? Những người vừa nãy đến gây sự với em sao?" "Bọn hắn không dám." Ngược lại là mi, đi đâu để ra nông nổi này? Ta chỉ mới không gặp mi một tuần, ai dám ở sau lưng ta hành hạ mi! "Sao mấy hôm nay em không đến tìm tôi, có phải em giận tôi chuyện lần trước không? Tôi không..." Miên Tửu muốn giải thích gì đó, nhưng cửa phòng chợt mở ra, làm gián đoạn lời nói của hắn. Bệnh nhân đội mũ lưỡi trai mang quần áo vào, Khuynh Diễm nhận lấy đồ liền đưa cho Miên Tửu "Anh đi thay quần áo trước đi, có chuyện gì lát nữa nói." Vết rách trên khuỷu tay hắn bị nước mưa thấm vào, giọng nói cũng đã phát ra tiếng rè rè. Khuynh Diễm đưa quần áo xong liền cúi đầu bấm điện thoại, nhắn người biết kiểm tra máy móc đến xem vết thương cho Miên Tửu. Nhưng hành động bấm điện thoại của cô trong mắt Miên Tửu, lại được giải nghĩa thành cô đang cố ý phớt lờ hắn. Giờ cô đã chán ghét hắn đến mức ngay cả nghe hắn giải thích, cô cũng không còn kiên nhẫn nữa... Khuynh Diễm nhắn tin xong ngẩng đầu lên, thì thấy Miên Tửu vẫn đứng trước mặt cô. Sao còn chưa đi thay quần áo? Không biết chỗ thay ở đâu? Cô giơ tay chỉ góc trái phòng "Toilet bên đó." Miên Tửu mấp máy môi như muốn nói chuyện, nhưng cuối cùng lại gục đầu xuống, lủi thủi ôm quần áo đi vào toilet. Khuynh Diễm cũng không chú ý sự kỳ lạ của hắn, ở bên ngoài gọi người đến dọn dẹp lại phòng bệnh. Từ lúc chờ người đến dọn, tới lúc phòng được dọn sạch sẽ khang trang, hơn nửa tiếng trôi qua nhưng vẫn không thấy Miên Tửu đi ra ngoài. Khuynh Diễm nhíu mày nghi hoặc. Không phải là bị ướt mưa chập mạch rồi ngất xỉu bên trong rồi đấy chứ? Nghĩ nghĩ vẫn thấy không ổn, cô đi đến gõ cửa toilet, thử gọi "Miên Tửu." Phía trong vang lên tiếng lạch cạch, khoảng một phút sau thì cửa mở ra. Thiếu niên đầu tóc ướt sũng xuất hiện trước mặt cô, trên người vẫn là bộ quần áo dính đầy bùn đất lúc vừa mới tới. Nhìn thấy hắn như vậy thì Khuynh Diễm không khỏi nhíu mày "Sao anh không thay đồ?" Trốn trong đây nửa tiếng làm quái gì mà đến quần áo cũng không thay? Dựa theo bản tính kén cá chọn canh của Tịch Dạ, Khuynh Diễm có đủ cơ sở để nghĩ rằng hắn là đang chê quần áo này xấu, nên mới giở thói không chịu thay. "Ở đây chỉ có đồng phục bệnh nhân, sáng mai tôi gọi người đi mua quần áo khác cho anh, tạm thời mặc cái này đi." Miên Tửu không nói được hay không được, chỉ gật gật đầu, giơ tay lên muốn đóng cửa toilet lại. "Khoan đã." Khuynh Diễm ngăn động tác hắn, đi đến tủ đựng vật dụng cá nhân, lấy ra một chiếc khăn lông. Theo thói quen đưa tay muốn lau tóc hắn, nhưng bàn tay giơ được nửa chừng liền thu lại, chuyển thành đưa khăn cho hắn tự làm "Lau khô tóc trước đi." Miên Tửu nhìn thấy động tác của Khuynh Diễm thì thân thể cứng đờ tại chỗ. Tại sao lại không chạm vào hắn? Tại sao lại rút tay đi? Hắn sẽ không chạy nữa đâu, cô lau tóc cho hắn được không... Khuynh Diễm nhìn thấy Miên Tửu cứ đứng yên không chịu nhận khăn, đáy lòng không khỏi cảm thấy khó hiểu. Tiểu ăn vạ lại làm sao vậy? Sợ khăn này có người dùng qua rồi? Bệnh sạch sẽ tái phát? Khuynh Diễm nhẫn nại tính tình giải thích "Đây là khăn mới mua, tôi chưa dùng, không bẩn." "Em đừng cư xử với tôi như vậy! Tôi không có chê em bẩn! Tôi cũng không ghét em chạm vào tôi! Tôi ghét tôi! Tôi chỉ ghét tôi!" Miên Tửu đột nhiên như bị kích động, giọng nói đều nâng cao lên, đến cuối cùng còn tự nắm tay đánh vào đầu mình. Khuynh Diễm hoàn toàn không hiểu gì hết. Nhưng động tác nhanh hơn suy nghĩ, kịp thời kéo tay Miên Tửu, ngăn hắn lại. "Tôi đã đợi em đến, ngày nào cũng đợi em, tôi muốn nói cho em biết, nhưng em không đến, tôi đi tìm đồ vật của em, nhưng không có cái nào, tôi đi tìm vỏ kẹo, sau đó tìm em..." Nội dung Miên Tửu nói quá hỗn loạn, hơi thở hắn lại đứt quãng, Khuynh Diễm có nghe cũng không hiểu hắn đang muốn diễn đạt điều gì. Cô giơ tay nhẹ vuốt vuốt lên lưng hắn "Không cần gấp, từ từ nói." Thân thể Miên Tửu lập tức cứng ngắc lại, âm thanh đang nói cũng ngưng bặt. Khuynh Diễm dường như nhớ ra gì đó, nhanh chóng rút bàn tay rời khỏi lưng hắn. Quên mất. Tiểu ăn vạ này không thể chạm vào. Lần này thì Miên Tửu thực sự tủi thân đến khóc lên. Không có nước mắt rơi xuống, nhưng âm thanh phát ra từ miệng hắn, là tiếng khóc. Không phải bật ghi âm, là tiếng khóc thật sự của hắn. Gương mặt cứng ngắc vô cảm, nhưng tiếng khóc lại vang lên đến tan nát cõi lòng. Người khác nhìn vào đều sẽ cảm thấy ghê tởm sợ hãi, nhưng Khuynh Diễm lại thấy... cô sắp không xong rồi! Bàn tay đưa lên muốn chạm vào người Miên Tửu dỗ dỗ hắn, nhưng mỗi lần đều là đưa đến nửa đường, rồi lại hạ xuống, tuyệt đối không chạm vào. Miên Tửu nhìn thấy hành động này của cô thì càng khóc dữ dội hơn. Hắn đã nói hắn không ghét cô chạm vào, nhưng cô vẫn không hiểu, dù hắn có giải thích bao nhiêu, cô cũng đều không hiểu! Tất cả là lỗi của hắn, giờ thì mọi chuyện đã ra nông nổi này, không thể cứu vãn được nữa! Khuynh Diễm không biết suy nghĩ trong lòng Miên Tửu, cô chỉ nghĩ hôm trước đã hứa không chạm vào hắn, thì hiện tại nên giữ lời. Người quen sống lừa đảo như Khuynh Diễm, muốn giữ lời hứa cũng phải nỗ lực lắm. Cô nỗ lực như vậy, nhưng trong mắt Miên Tửu lại biến thành mối quan hệ giữa hai người đã đến bước đường cùng, dù hắn có làm gì cũng không còn cách cứu vãn nữa. Khuynh Diễm bị dồn ép đến dỗ không được mà không dỗ cũng không xong, đấu tranh một lúc thì dứt khoát kéo Miên Tửu ôm vào lòng. Đây là do hắn ép cô, chứ không phải do cô không giữ lời hứa! Nhưng chuyện làm Khuynh Diễm không ngờ đến là, cô vừa chạm vào Miên Tửu, thì tiếng khóc của hắn lập tức nhỏ lại. Khuynh Diễm "? ? ?" Thử đưa tay xoa xoa lên lưng hắn, Miên Tửu liền chỉ còn phát ra âm thanh khụt khịt bé xíu, không khóc đến vô cùng thương tâm nữa. Khuynh Diễm "..." Tiểu ăn vạ là đang nhõng nhẽo với ta sao? Hôm trước còn trốn khỏi ta, hôm nay đã nhõng nhẽo với ta, chẳng lẽ... "Anh ở bên ngoài bị người ta bắt nạt rồi phải không?" "Không có." Miên Tửu gục gặc lắc đầu. Khuynh Diễm không tin "Vậy tại sao anh khóc?" "Tôi muốn em ôm tôi, nhưng em không ôm, nên tôi khóc." Miên Tửu lí nhí trả lời. Khuynh Diễm "..." Anh là trẻ con sao? Hay anh tưởng mình là nữ chính phim truyền hình? Nữ chính cũng không phải cứ đòi ôm là gào lên khóc như anh đâu! Này là nữ chính phiên bản ăn vạ đỉnh cao mẹ nó rồi! Đạo diễn, ta từ chối đóng vai nam chính bộ phim này!
Đạo diễn Trần hít sâu, cố gắng bình tĩnh hỏi rõ ý nghĩ của Khuynh ra cô muốn đóng vai "nữ cải nam trang phản diện", nhưng vì lược bỏ vài từ cho ngắn gọn nên trực tiếp biến thành "nam phản diện".Đạo diễn Trần "..."Lược bỏ kiểu này rất dễ làm người ta đau tim đó cô biết không?!Nhưng thôi, miễn cô không đòi làm lão hoàng đế ngựa giống là được, hắn không dám mong cầu nhiều khi đạt thành thỏa thuận, đạo diễn Trần chợt lẩm bẩm suy tư "Nếu Kiều lão sư không đóng nữ chính, vậy phiền phức tới rồi."Khuynh Diễm thuận miệng hỏi "Phiền phức gì?"Đạo diễn Trần sầu não kể khổ "Quá nhiều nhà đầu tư muốn nhét người vào, tôi chỉ là ma mới, không thể đắc tội ai. Từ chối thì không tiện, mà nhận thì không được bên trọng bên khinh."Vai nữ chính chỉ có một, cũng đâu thể xé ra cho mỗi người diễn chút định viện cớ mình nợ ân tình Khuynh Diễm, đem vai này cho cô, kết quả…Thiếu nữ nhếch môi cười nhạt "Muốn đem tôi làm bia đỡ đạn à?""Khụ khụ, nào có." Đạo diễn Trần chột dạ ho khan, cười hề hề chữa cháy "Kiều lão sư tài mạo song toàn, kỹ thuật diễn xuất có hồn, giới giải trí mấy ai đạt trình độ tốt như cô. Vì vậy tôi mới ưu tiên cô đóng nữ chính chớ!"Lời này mặc dù đúng, nhưng đã là chuyện của quá tại, ai chẳng biết Khuynh Diễm là nghệ sĩ có lượng antifan vô địch trong nước, người tẩy chay cô xếp hàng đủ mấy vòng thành diễn Trần nịnh hót lộ liễu tới mức người ngốc nghe vào cũng biết hắn đang nịnh qua Khuynh Diễm không để ý việc này, cô chỉ hỏi "Trong danh sách diễn viên được đề cử, có ai tên Hà Điềm Điềm không?""Có." Đạo diễn Trần không cần nghĩ đã lập tức đáp "Rất tiềm năng!"Tiềm năng ở đây không phải thực lực diễn xuất tiềm năng, mà là số tiền nhét vào rất tiềm Diễm yên lặng suy nghĩ. Vợ chồng Hà gia vẫn đang mâu thuẫn cãi nhau, chưa thống nhất sẽ lo lót cho Hà Điềm nhưng bên này đã đưa tiền tới, chứng tỏ cô ta còn chỗ dựa Điềm Điềm, chắc chắn có bất thường."Ai chi tiền cho cô ta?" Khuynh Diễm thăm diễn Trần lắc đầu "Tôi cũng không rõ, chỉ biết người đại diện bên công ty giải trí Ngân Quang đem tiền tới."Khuynh Diễm gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn. Ngân Quang là công ty chủ quản của Hà Điềm Điềm, có lẽ cô nên ghé qua đó xem một hiện tại, vẫn còn việc khác cần làm."Tại sao anh nhiệt tình với tôi?" Khuynh Diễm híp mắt "Ai đưa lợi ích cho anh?""Tôi đâu phải loại người tham tiền như thế! Tôi là ngưỡng mộ và biết ơn cô, nên mới dùng cả trái tim đối đãi cô!" Đạo diễn Trần mở to mắt nói dối. Hắn đã hứa với Diêm tổng, tuyệt đối không tiết lộ chuyện ngài ấy nâng đỡ phải qua quýt lừa cô thôi."Vậy sao?" Khuynh Diễm nhạt giọng cười, chậm rãi suy luận "Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo*. Nếu không ai đưa lợi ích, chứng tỏ… anh dòm ngó sắc đẹp tôi, âm mưu lợi dụng thân thể tôi, muốn ép quy tắc ngầm lên tôi."Tưởng ta không biết thủ đoạn giới giải trí của bọn mi sao?Trên ti vi chiếu một đám!Đạo diễn Trần "..." Ngoài bệnh trầm cảm, cô còn mắc hội chứng hoang tưởng bị hại nữa hả?!*Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo Đột nhiên tỏ ra ân cần, không phải phường gian trá thì cũng là đạo diễn Trần đang nhắc bản thân phải bình tĩnh ứng đối, nhưng chợt nhìn thấy Khuynh Diễm xắn tay áo lên, hắn liền không bình tĩnh nổi tượng hôm đó cô đánh tình nhân của vợ hắn chợt quay về trong trí nhớ, khiến sống lưng hắn tức khắc phát lạnh!"Kiều lão sư, cô nghe tôi nói." Đạo diễn Trần nhanh chóng lùi lại, thành khẩn khai báo "Quả thật có một nhà đầu tư đã quyên góp kha khá tới đoàn phim, nhờ cậy tôi chiếu cố cô."Khuynh Diễm không có vẻ gì là bất ngờ, dường như trong lòng cô đã có đáp án, hiện tại chỉ hỏi để xác nhận "Nhà đầu tư nào?""Tôi đã hứa với ngài ấy, sẽ không nói danh tính ngài ấy cho cô..." Đạo diễn Trần biểu lộ khó xử."Được, vậy không cần nói." Khuynh Diễm dễ dàng gật diễn Trần đang định thở phào, thì chợt một tờ giấy được đặt xuống trước mặt hắn, thiếu nữ đối diện nhạt giọng điểm "Viết ra là được."Đạo diễn Trần "..." Còn có thể lách luật thế này sao?!—Gần đây các dự án của tập đoàn đang ở giai đoạn quan trọng, Diêm Túc bận rộn đến tận khuya mới có thể trở về biệt điểm vừa tiến vào phòng ngủ, hắn liền nhìn thấy Khuynh Diễm đang ung dung ngồi trên giường chờ hắn. Diêm Túc cũng không có phản ứng kinh ngạc chấn yên lặng thầm nghĩ, dạo này đầu óc mình càng ngày càng không khỏe rồi. Trước đây chỉ có lúc nằm mơ mới nhìn thấy cô, bây giờ đến lúc tỉnh táo cũng gặp ảo là hôm nay làm việc vất vả quá, nên tinh thần không ổn rửa mặt một cái, sáng mai lại hẹn bác sĩ đến tư vấn sau khi vào phòng tắm vệ sinh thay quần áo xong, lúc trở ra Diêm Túc vẫn thấy Khuynh Diễm đang chống cằm nhìn mắt cô rất chăm chú, bên trong con ngươi tĩnh lặng ẩn chứa ý tứ sâu xa mà hắn không thể diễn giải rõ là, hắn mơ hồ cảm thấy, mình rất được cô nhìn như thế cảnh sắc thế gian đều ảm đạm phai mờ, duy nhất một mình hắn là ánh sáng đặc biệt trong mắt ra khi gặp ảo giác, còn có thể chân thực sắc nét giống ti vi full HD vậy. Diêm Túc bình thản đẩy xe lăn qua giường, định giơ tay quạt tan ảo ảnh về Khuynh Diễm. Nhưng bàn tay lẽ ra nên quạt vào không khí, lại chạm vào nhiệt độ cơ thể ấm nóng của thiếu Túc đứng hình "…"Khuynh Diễm nhìn tiểu ăn vạ lăn qua lộn lại làm mấy trò khó hiểu, có điều cô cũng không thắc mắc, mà còn cảm thấy hắn như vậy rất đáng tại hắn chạm tay vào cô, hẳn là... đang làm nũng đòi ôm?Khi Diêm Túc kịp phản ứng, thì mọi chuyện đã quá muộn, tấm thân trong sạch ngàn vàng của hắn lại lần nữa bị nữ tặc "vấy bẩn"!Khuynh Diễm vô cùng tự nhiên nghiêng người qua ôm hắn, khẽ vuốt vuốt lưng hắn, nhẹ giọng hỏi "Đi làm về khuya thế này, mệt lắm sao?"Diêm Túc dừng động tác, bàn tay đang định đẩy cô đột ngột co nhỏ đã là người thừa kế được gia tộc ấn định, hắn luôn theo đốc thúc phải chăm chỉ học tập, liều mạng làm việc, quản lý sản nghiệp thật gần ba mươi năm, chưa từng có ai hỏi hắn mệt mỏi hay thậm chí, ngay cả bản thân hắn, cũng chưa bao giờ tự hỏi chính mình, có mệt mỏi hay không?Hẳn là…"Không mệt, tôi quen rồi." Diêm Túc lạnh nhạt lắc đầu, nhưng dưới đáy lòng lại mơ hồ có cảm giác tủi như chính mình đã bị uất ức rất nhiều năm, đột nhiên được người xuất hiện an ủi, lẽ ra hắn nên vui mừng, thế mà hắn lại thấy giận dỗi, vì sao cô bỏ mặc một mình hắn chờ lâu đến vậy?Khuynh Diễm chậm rãi nhận định "Anh mệt. Vậy nên anh mới làm nũng đòi tôi ôm."Diêm Túc vốn còn đang mờ mịt rung cảm, nhưng vừa nghe câu này của cô, cơ mặt hắn lập tức nghiêm trọng làm nũng đòi cô ôm khi nào?Rõ ràng cô cưỡng ép ôm tôi, lại còn cáo buộc vô căn cứ!Đừng có vừa ăn cướp vừa la làng!Khuynh Diễm suy luận rất chặt chẽ, lúc nãy tiểu ăn vạ chạm vào cô, là tín hiệu làm nũng muốn ôm giờ hắn lại giãy giụa, chắc chắn là do thẹn thùng, muốn cô ôm hắn chặt hơn!Lang Tinh […] Không, sự thật không phải như Diễm nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Diêm Túc, điềm tĩnh nói "Ôm một lát, sẽ không mệt nữa."Người kia mím môi ương ngạnh "Mệt thì đi nghỉ chứ ôm có tác dụng gì?" Buông hắn ra!Khuynh Diễm nhướng mày. Mệt thì đi nghỉ? hiểu ra tiểu ăn vạ không chỉ muốn ôm, mà hắn còn muốn…
Trang 2 của 3 trang 1 2 3 » Chương 5 Quần Chúng Online 5 Tác giả Nhất Dạ Diễm Vũ Vì vấn đề bản quyền, mà mình lại không được xóa chương tại đây, nên mình đành đăng lại chương cũ. Các bạn muốn theo dõi nội dung tiếp theo thì hãy truy cập Mangatoon hoặc Noveltoon, tìm kiếm từ khóa "Xuyên Nhanh Kí Chủ Nhà Ta Bệnh Không Nhẹ" nhé. "Về sau các chú nhận tiền của cha mẹ tôi, nhưng phải đi theo tôi." Khuynh Diễm nâng ngón tay vén một lọn tóc ra sau tai, mỉm cười nói điều kiện. Vệ sĩ mở mắt ngơ ngác. Không phải hiện tại vốn là như vậy sao? "Muốn báo cáo việc của tôi, trước phải đưa tôi xem, không được tự ý nói linh tinh." Ta không muốn bị bất kì ai giám sát, dù là cha mẹ nguyên chủ cũng không được. "Vậy không tốt lắm đâu Đại tiểu thư...]" Vệ sĩ Giáp vẻ mặt khó xử, người thuê bọn họ là Sở tiên sinh, bọn họ quay đầu liền làm việc cho Sở tiểu thư thì không phù hợp đạo nghĩa giang hồ lắm. "Không tốt sao? Đúng thật là có chút không tốt...]" Khuynh Diễm nhíu mày suy nghĩ, chậm rãi gật gù, nói "Vẫn là tôi báo cáo các chú thì hơn." "Không, không, Đại tiểu thư đừng báo cáo. Chúng tôi đồng ý, làm gì có chuyện không tốt chứ?" Vệ sĩ Ất vỗ lên đầu vệ sĩ Giáp một cái chát vang dội. "Nhưng mà...]" Vệ sĩ Giáp còn muốn nói gì đó. "Không nhưng nhị gì cả, Đại tiểu thư là lão đại!" Vệ sĩ Bính dứt khoát bịt chặt miệng vệ sĩ Giáp. "Được, các chú nhớ kỹ, bán đứng tôi...]" Khuynh Diễm kéo dài giọng nói, cong khóe môi, tay làm động tác cắt ngang cổ "Tôi không chắc mình sẽ làm gì đâu." Vệ sĩ run cầm cập, Đại tiểu thư cười sao lại có đáng sợ như vậy chứ? Sở tiên sinh và Sở phu nhân chắc chắn con gái họ cần người bảo vệ sao? Sau khi nghe tin đại nhân vật không còn nguy hiểm đến tính mạng, an ổn tiếp tục sống. Khuynh Diễm thất vọng nộp cho hắn một năm viện phí, thầm chúc hắn nằm viện một năm...] không phải, nằm cả đời luôn để đỡ phải ra ngoài hủy diệt thế giới. Trong tiếng kêu la thảm thiết của Hệ Thống, cô quay lưng về nhà ngủ. Nó muốn cô ở lại chăm sóc đại nhân vật? Nằm mơ!! Ép buộc cô làm chuyện mất mặt như thế, còn muốn cô ở lại, để người khác nhìn rõ mặt cô à? [Kí chủ, ta ép cô làm chuyện gì mất mặt?] Hình như nó không hề để kí chủ làm chuyện sai trái nào...] "Cứu người!" Khuynh Diễm bất mãn "Loại chuyện như cứu người, sau này tốt nhất đừng kêu ta làm." Cứu...] cứu người? Cứu người là chuyện mất mặt sao? Rốt cuộc nó nhặt được thể loại kí chủ gì thế này? – – [Truyện được đăng tại MangaToon] Tần gia. "Hắn thế nào rồi?" Người phụ nữ trung niên dựa vào sofa, khoác trên người chiếc váy lụa, tay nâng ly trà mẫu đơn tinh xảo. Bà ta ngồi vắt chân, cố bắt chước dáng vẻ người có tiền, nhưng khí chất lại rất kém, giọng nói chua loét chói tai. "Chủ nợ lần này rất lợi hại, không trả tiền tuyệt đối không thoát được tội." Thiếu niên trẻ tuổi ngồi đối diện, khuôn mặt lấm lét sợ hãi "Nhưng mà lỡ như...] lỡ như hắn bị đánh chết, chúng ta...]" "Lo cái gì? Ai biết được chuyện này, giấy nợ đứng tên hắn, lại có cả hộ khẩu đính kèm, có truy cứu cũng là hắn tự làm tự chịu, tốt nhất là bị đánh chết!" Người phụ nữ đảo đảo mắt, giọng nói cay nghiệt "Tối nay mẹ sẽ nói với cha con, dùng tiền riêng của mẹ thay hắn trả món nợ này, mẹ con chúng ta liền trở thành người hiểu chuyện, đúng không?" "Thật sự không sao chứ mẹ?" Thiếu niên cứ thấy bất an. "Sao lúc đi vay tiền không thấy con sợ? Đúng là không có tiền đồ!" Người phụ nữ mắng một tiếng, nhưng giọng không có nửa phần tức giận, đầy vẻ cưng chiều dung túng. "Lần này không chỉ có mình con, chị cũng có phần. Chị ấy dùng tiền mua túi xách đem tặng người ta, sao mẹ không mắng chị?" Thiếu niên uất ức. "Hai chị em các con đều như nhau, chỉ biết làm loạn. Sau này còn ra ngoài vay nhiều tiền như thế, mẹ sẽ mặc kệ các con. Không có Tần Ưu thì lấy ai gánh thay, không phải lúc nào mẹ cũng có thể giúp các con trả nợ." "Con biết rồi. Con nhất định sẽ ngoan ngoãn!" Thiếu niên cười nịnh nọt hứa hẹn. "Con của mẹ đều rất ngoan!" Người phụ nữ âu yếm nhìn thiếu niên, chợt nghĩ tới chuyện gì đó, lập tức nghiến răng giận dữ "Chỉ tại Tần Ưu và con hồ ly tinh kia, mẹ sẽ cho bọn chúng sớm đoàn tụ với nhau!" Ting ting ting. Tiếng chuông cửa vang lên, người phụ nữ liền vội vàng đứng dậy "Cha con về, mau chuẩn bị!" – Bốp! Ông Tần giận dữ đập tay lên bàn. "Hôm nay chủ nợ tìm đến tận nhà, không ngờ...] Tiểu Ưu lại có thể làm ra chuyện này. May mà có Tiểu Nam ở nhà, nếu không...] nếu không...]" Bà Tần giọng run run, rồi như không kiềm nén được nữa, nước mắt liền giọt ngắn giọt dài rơi xuống. "Được rồi, khóc cái gì?" Ông Tần hơi hạ giọng, nhưng khóe mắt liếc qua tờ giấy nợ kí tên Tần Ưu, ông ta lại rống lên "Thằng khốn kiếp, năm lần bảy lượt tôi phải lấy tiền công ty ra trả nợ cho nó. Tần Ưu đâu? Gọi nó đến đây!" "Tiểu Ưu vẫn chưa về...] ông...] ông đừng tức giận. Tiểu Ưu còn nhỏ, cũng không thể trách nó." Bà Tần thút thít, sâu kín trong đáy mắt lóe lên một tia âm ngoan. "Còn nhỏ? Tiểu Nam là em trai nó, cũng không nhìn xem Tiểu Nam có bao nhiêu ngoan ngoãn, còn nó thì sao?" Ông Tần giận đến đỏ cả mắt "Nó không về thì bảo nó không cần về nữa, có chết cũng không liên quan đến Tần gia!" "Tôi biết công ty gần đây không dễ dàng, tôi có chút tiền để dành, ông cứ lấy tạm trả nợ cho thằng bé. Sau đó chúng ta gọi Tiểu Ưu về, từ từ dạy dỗ. Thằng bé thông minh hiểu chuyện, nhất định sẽ không tái phạm." Bà Tần ngoài mặt nói lời chân thành bảo vệ Tần Ưu, nhưng đáy lòng lại mừng thầm, cũng không hề cảm thấy có một điểm cắn rứt lương tâm nào. "Hiểu chuyện? Nó đã vay tiền bao nhiêu lần rồi? Bà muốn cho nó phá sạch cái nhà này sao?" "Dù gì Tiểu Ưu cũng là con trai ông...] lỡ như...] lỡ như đám người đó làm gì thằng bé...] chỉ một lần này nữa thôi, về sau chúng ta sẽ mặc kệ, được không ông?" Bà Tần nhẹ giọng nài nỉ. Làm sao bà ta dám bỏ mặc món nợ này, nợ là do Tần Nam vay, Tần Ưu vốn chỉ là chịu tội thay. Đợi Tần Ưu chết rồi, chủ nợ có thể không truy cứu tới con trai bà ta sao? Bà ta phải nhanh chóng trả nợ để bảo vệ Tần Nam, lại thuận tiện để ông Tần nhìn thấy bà ta có bao nhiêu nhẫn nhịn yêu thương con riêng của ông. Tội gì mà bà ta không tranh thủ cơ hội tốt này? Ông Tần chần chờ suy nghĩ, dù thế nào thì Tần Ưu cũng là con trai ông... Quan trọng là phần gia sản mẹ hắn để lại, Liễu gia tài sản nhiều như thế, ông vẫn chưa tra ra được. Tần Ưu cứ một mực nói không biết... càng nghĩ càng tức giận. Ông Tần nhìn vợ, gần đầy bà trở nên hiểu chuyện hơn rất nhiều. Bà nhẫn nhịn như thế, ông vẫn nên đối xử với bà tốt hơn. "Được rồi, chỉ một lần này nữa thôi, sau này sẽ mặc kệ nó. Bà nghỉ ngơi sớm đi, sắp tới thu xếp chút, cả nhà chúng ta cùng đi du lịch." "Thật sao?" Bà Tần vui mừng, ánh mắt lấp lánh nhìn chồng. Bà ta cảm thấy mình đúng là rất thông minh, có thể tính toán vẹn toàn như vậy, ông Tần rất ít khi chủ động quan tâm bà thế này. "Bà dặn dò mấy đứa nhỏ đi, không cần nói với Tần Ưu. Tôi không muốn nhìn thấy mặt nó!" Nhắc đến Tần Ưu, ông ta liền nghiến răng ghét bỏ. "Như vậy không tốt lắm...]" Bà Tần vẻ mặt khó xử nhưng đáy lòng lại khấp khởi. Ông có muốn nhìn thấy Tần Ưu, e cũng khó mà thấy được! "Quyết định như vậy đi!" Ông Tần cứng rắn, tỏ ý không thể cự tuyệt. Bà Tần trưng ra bộ mặt muốn nói lại thôi, cuối cùng im lặng tiến đến nằm trong lòng chồng. Ông Tần hơi nhíu mày, đưa tay muốn đẩy bà ta ra, nhưng lại nghĩ đến phần tiền bà chi trả món nợ của Tần Ưu, lại miễn cưỡng kéo bà vào lòng. Bà Tần vui mừng nhắm mắt lại, đã rất lâu rồi bà không được chồng ôm ấp cưng chiều thế này. – – Tần Ưu mở mắt, cảnh giác quan sát xung quanh. Mùi thuốc khử trùng xộc vào mũi, ống truyền dịch cắm trên tay, đau nhức âm ỉ lan khắp cơ thể. Đây là bệnh viện. Tần Ưu mơ hồ nhớ lại, hình như có người đã cứu hắn. Nếu hắn nhớ không lầm thì đó chính là một cô gái hoàn toàn xa lạ. Cô từ đâu xông vào đánh nhau với đám người trong hẻm nhỏ, đánh xong cô liền bỏ mặc hắn. Tần Ưu không thất vọng, cũng không trách móc, bởi hắn chưa bao giờ kỳ vọng điều gì từ người khác. Khi còn bé, lúc hắn bị ức hiếp, bắt nạt, hắn đã từng thấy tủi thân, cũng đã từng khóc trong tuyệt vọng, từng cầu mong một người nào đó đến bên giúp đỡ hắn, bảo vệ hắn. Nhưng dần dần, hắn nhận ra mình vốn dĩ rất cô độc. Thế gian rộng lớn nhưng không một ai cần hắn, ngay cả gia đình cũng không. Vốn dĩ người Tần gia chưa bao giờ xem hắn là gia đình. Từ ban đầu, chỉ có hắn đơn phương khát cầu tình cảm gia đình từ bọn họ. Càng trưởng thành, hắn càng nhận ra bản thân buồn cười đến mức nào. Tần gia vốn dĩ không cần hắn, thứ bọn họ cần chỉ là tiền tài mẹ hắn để lại. Hắn mang trên người danh nghĩa thiếu gia nhà họ Tần, nhưng chưa một ngày nào trôi qua tốt đẹp. Ông Tần chỉ quan tâm đến tiền, ngày ngày không ngừng đánh đập hắn. Ông ta nhốt hắn bên dưới tầng hầm tối tăm, có lúc còn bỏ quên hắn nhiều ngày, chỉ đến khi bực tức tìm người trút giận ông ta mới nhớ ra hắn. Bà Tần thường xuyên mắng chửi hắn, mỉa mai mẹ hắn, nhưng bà ta lại rất giỏi diễn kịch trước mặt ông Tần. Tên khốn Tần Nam luôn dẫn người đến gây chuyện với hắn, xem hắn như là trò chơi mà đánh đập, sỉ nhục. Bà Tần che chở đứa con này rất tốt, mỗi lần Tần Nam làm sai, người gánh tội luôn là hắn. Tần Nam vay tiền ăn chơi, luôn là dùng tên của Tần Ưu, dễ dàng như vậy? Đúng, rất dễ dàng! Bởi vì Tần Nam đã quen với việc không chịu trách nhiệm, mà bà Tần cũng đã quen giúp Tần Nam đổ mọi lỗi lầm lên đầu hắn. Dần dần, Tần Ưu không còn hy vọng ai đến bên bảo vệ hắn nữa, người duy nhất có thể bảo vệ hắn là chính bản thân hắn. Tần Ưu bắt đầu phản kháng, hắn đánh đồng bọn của Tần Nam, đánh luôn cả tên khốn Tần Nam. Hắn như một con thú dữ phát điên, không ai có thể ngăn lại được. Tần Nam sợ hãi hắn, bà Tần oán hận hắn, ông Tần cực kỳ thất vọng về hắn. Nhưng Tần Ưu không quan tâm, hắn muốn mạnh mẽ hơn, để bọn họ không thể động đến hắn được nữa. Hắn muốn trả thù! Đúng vậy! Hắn muốn trả thù Tần gia, trả thù tất cả những người ức hiếp hắn! Hắn sẽ mạnh đến mức không một ai tổn hại đến hắn được nữa. Nhưng hắn lại tính sai một bước...] Hắn đến cùng cũng chỉ là học sinh, làm sao đủ sức đấu với đám chủ nợ mà Tần Nam gây sự. Suýt chút nữa thì hắn đã chết...] nhưng hắn không sợ hãi. Với Tần Ưu mà nói, sống hay chết đều không quá khác nhau, bởi chính hắn cũng không biết mình đang sống vì điều gì. Chỉ là, nếu hắn chết dễ dàng như thế, mẹ con Tần Nam sẽ rất hả hê, hắn không cam tâm! Hắn muốn họ phải trả giá! Tần Ưu nhớ đến cô gái cứu hắn, rõ ràng cô ấy đã bỏ đi, nhưng sau đó lại mang hắn đến bệnh viện. Hắn cảm nhận được sự không tình nguyện phát ra từ cô ấy. Là một người rất kỳ lạ! Bác sĩ đến kiểm tra cho Tần Ưu, hỏi hắn có cần báo cho người nhà hay không? Tần Ưu thấy hơi mỉa mai, hắn làm gì có người nhà? Tần Ưu chọn không báo, hắn hỏi người đưa hắn đến là ai, nhưng không ai rõ danh tín cô gái đó, chỉ biết cô ấy nộp cho hắn một năm tiền viện phí. Tần Ưu nhíu mày nghi hoặc, cô ấy có ý gì? Mọi người khen ngợi cô gái này hào phóng giúp đỡ người xa lạ, lại còn không lưu danh tín, nhưng hắn cảm thấy có gì đó không đúng lắm...] Cô gái đó, chỉ là trùng hợp thôi sao? Chỉnh sửa cuối 16 Tháng mười hai 2021 Chương 5 Quần Chúng Online 5 Tác giả Nhất Dạ Diễm Vũ Vì vấn đề bản quyền, mà mình lại không được xóa chương tại đây, nên mình đành đăng lại chương cũ. Các bạn muốn theo dõi nội dung tiếp theo thì hãy truy cập Mangatoon hoặc Noveltoon, tìm kiếm từ khóa "Xuyên Nhanh Kí Chủ Nhà Ta Bệnh Không Nhẹ" nhé. "Về sau các chú nhận tiền của cha mẹ tôi, nhưng phải đi theo tôi." Khuynh Diễm nâng ngón tay vén một lọn tóc ra sau tai, mỉm cười nói điều kiện. Vệ sĩ mở mắt ngơ ngác. Không phải hiện tại vốn là như vậy sao? "Muốn báo cáo việc của tôi, trước phải đưa tôi xem, không được tự ý nói linh tinh." Ta không muốn bị bất kì ai giám sát, dù là cha mẹ nguyên chủ cũng không được. "Vậy không tốt lắm đâu Đại tiểu thư...]" Vệ sĩ Giáp vẻ mặt khó xử, người thuê bọn họ là Sở tiên sinh, bọn họ quay đầu liền làm việc cho Sở tiểu thư thì không phù hợp đạo nghĩa giang hồ lắm. "Không tốt sao? Đúng thật là có chút không tốt...]" Khuynh Diễm nhíu mày suy nghĩ, chậm rãi gật gù, nói "Vẫn là tôi báo cáo các chú thì hơn." "Không, không, Đại tiểu thư đừng báo cáo. Chúng tôi đồng ý, làm gì có chuyện không tốt chứ?" Vệ sĩ Ất vỗ lên đầu vệ sĩ Giáp một cái chát vang dội. "Nhưng mà...]" Vệ sĩ Giáp còn muốn nói gì đó. "Không nhưng nhị gì cả, Đại tiểu thư là lão đại!" Vệ sĩ Bính dứt khoát bịt chặt miệng vệ sĩ Giáp. "Được, các chú nhớ kỹ, bán đứng tôi...]" Khuynh Diễm kéo dài giọng nói, cong khóe môi, tay làm động tác cắt ngang cổ "Tôi không chắc mình sẽ làm gì đâu." Vệ sĩ run cầm cập, Đại tiểu thư cười sao lại có đáng sợ như vậy chứ? Sở tiên sinh và Sở phu nhân chắc chắn con gái họ cần người bảo vệ sao? Sau khi nghe tin đại nhân vật không còn nguy hiểm đến tính mạng, an ổn tiếp tục sống. Khuynh Diễm thất vọng nộp cho hắn một năm viện phí, thầm chúc hắn nằm viện một năm...] không phải, nằm cả đời luôn để đỡ phải ra ngoài hủy diệt thế giới. Trong tiếng kêu la thảm thiết của Hệ Thống, cô quay lưng về nhà ngủ. Nó muốn cô ở lại chăm sóc đại nhân vật? Nằm mơ!! Ép buộc cô làm chuyện mất mặt như thế, còn muốn cô ở lại, để người khác nhìn rõ mặt cô à? [Kí chủ, ta ép cô làm chuyện gì mất mặt?] Hình như nó không hề để kí chủ làm chuyện sai trái nào...] "Cứu người!" Khuynh Diễm bất mãn "Loại chuyện như cứu người, sau này tốt nhất đừng kêu ta làm." Cứu...] cứu người? Cứu người là chuyện mất mặt sao? Rốt cuộc nó nhặt được thể loại kí chủ gì thế này? – – [Truyện được đăng tại MangaToon] Tần gia. "Hắn thế nào rồi?" Người phụ nữ trung niên dựa vào sofa, khoác trên người chiếc váy lụa, tay nâng ly trà mẫu đơn tinh xảo. Bà ta ngồi vắt chân, cố bắt chước dáng vẻ người có tiền, nhưng khí chất lại rất kém, giọng nói chua loét chói tai. "Chủ nợ lần này rất lợi hại, không trả tiền tuyệt đối không thoát được tội." Thiếu niên trẻ tuổi ngồi đối diện, khuôn mặt lấm lét sợ hãi "Nhưng mà lỡ như...] lỡ như hắn bị đánh chết, chúng ta...]" "Lo cái gì? Ai biết được chuyện này, giấy nợ đứng tên hắn, lại có cả hộ khẩu đính kèm, có truy cứu cũng là hắn tự làm tự chịu, tốt nhất là bị đánh chết!" Người phụ nữ đảo đảo mắt, giọng nói cay nghiệt "Tối nay mẹ sẽ nói với cha con, dùng tiền riêng của mẹ thay hắn trả món nợ này, mẹ con chúng ta liền trở thành người hiểu chuyện, đúng không?" "Thật sự không sao chứ mẹ?" Thiếu niên cứ thấy bất an. "Sao lúc đi vay tiền không thấy con sợ? Đúng là không có tiền đồ!" Người phụ nữ mắng một tiếng, nhưng giọng không có nửa phần tức giận, đầy vẻ cưng chiều dung túng. "Lần này không chỉ có mình con, chị cũng có phần. Chị ấy dùng tiền mua túi xách đem tặng người ta, sao mẹ không mắng chị?" Thiếu niên uất ức. "Hai chị em các con đều như nhau, chỉ biết làm loạn. Sau này còn ra ngoài vay nhiều tiền như thế, mẹ sẽ mặc kệ các con. Không có Tần Ưu thì lấy ai gánh thay, không phải lúc nào mẹ cũng có thể giúp các con trả nợ." "Con biết rồi. Con nhất định sẽ ngoan ngoãn!" Thiếu niên cười nịnh nọt hứa hẹn. "Con của mẹ đều rất ngoan!" Người phụ nữ âu yếm nhìn thiếu niên, chợt nghĩ tới chuyện gì đó, lập tức nghiến răng giận dữ "Chỉ tại Tần Ưu và con hồ ly tinh kia, mẹ sẽ cho bọn chúng sớm đoàn tụ với nhau!" Ting ting ting. Tiếng chuông cửa vang lên, người phụ nữ liền vội vàng đứng dậy "Cha con về, mau chuẩn bị!" – Bốp! Ông Tần giận dữ đập tay lên bàn. "Hôm nay chủ nợ tìm đến tận nhà, không ngờ...] Tiểu Ưu lại có thể làm ra chuyện này. May mà có Tiểu Nam ở nhà, nếu không...] nếu không...]" Bà Tần giọng run run, rồi như không kiềm nén được nữa, nước mắt liền giọt ngắn giọt dài rơi xuống. "Được rồi, khóc cái gì?" Ông Tần hơi hạ giọng, nhưng khóe mắt liếc qua tờ giấy nợ kí tên Tần Ưu, ông ta lại rống lên "Thằng khốn kiếp, năm lần bảy lượt tôi phải lấy tiền công ty ra trả nợ cho nó. Tần Ưu đâu? Gọi nó đến đây!" "Tiểu Ưu vẫn chưa về...] ông...] ông đừng tức giận. Tiểu Ưu còn nhỏ, cũng không thể trách nó." Bà Tần thút thít, sâu kín trong đáy mắt lóe lên một tia âm ngoan. "Còn nhỏ? Tiểu Nam là em trai nó, cũng không nhìn xem Tiểu Nam có bao nhiêu ngoan ngoãn, còn nó thì sao?" Ông Tần giận đến đỏ cả mắt "Nó không về thì bảo nó không cần về nữa, có chết cũng không liên quan đến Tần gia!" "Tôi biết công ty gần đây không dễ dàng, tôi có chút tiền để dành, ông cứ lấy tạm trả nợ cho thằng bé. Sau đó chúng ta gọi Tiểu Ưu về, từ từ dạy dỗ. Thằng bé thông minh hiểu chuyện, nhất định sẽ không tái phạm." Bà Tần ngoài mặt nói lời chân thành bảo vệ Tần Ưu, nhưng đáy lòng lại mừng thầm, cũng không hề cảm thấy có một điểm cắn rứt lương tâm nào. "Hiểu chuyện? Nó đã vay tiền bao nhiêu lần rồi? Bà muốn cho nó phá sạch cái nhà này sao?" "Dù gì Tiểu Ưu cũng là con trai ông...] lỡ như...] lỡ như đám người đó làm gì thằng bé...] chỉ một lần này nữa thôi, về sau chúng ta sẽ mặc kệ, được không ông?" Bà Tần nhẹ giọng nài nỉ. Làm sao bà ta dám bỏ mặc món nợ này, nợ là do Tần Nam vay, Tần Ưu vốn chỉ là chịu tội thay. Đợi Tần Ưu chết rồi, chủ nợ có thể không truy cứu tới con trai bà ta sao? Bà ta phải nhanh chóng trả nợ để bảo vệ Tần Nam, lại thuận tiện để ông Tần nhìn thấy bà ta có bao nhiêu nhẫn nhịn yêu thương con riêng của ông. Tội gì mà bà ta không tranh thủ cơ hội tốt này? Ông Tần chần chờ suy nghĩ, dù thế nào thì Tần Ưu cũng là con trai ông... Quan trọng là phần gia sản mẹ hắn để lại, Liễu gia tài sản nhiều như thế, ông vẫn chưa tra ra được. Tần Ưu cứ một mực nói không biết... càng nghĩ càng tức giận. Ông Tần nhìn vợ, gần đầy bà trở nên hiểu chuyện hơn rất nhiều. Bà nhẫn nhịn như thế, ông vẫn nên đối xử với bà tốt hơn. "Được rồi, chỉ một lần này nữa thôi, sau này sẽ mặc kệ nó. Bà nghỉ ngơi sớm đi, sắp tới thu xếp chút, cả nhà chúng ta cùng đi du lịch." "Thật sao?" Bà Tần vui mừng, ánh mắt lấp lánh nhìn chồng. Bà ta cảm thấy mình đúng là rất thông minh, có thể tính toán vẹn toàn như vậy, ông Tần rất ít khi chủ động quan tâm bà thế này. "Bà dặn dò mấy đứa nhỏ đi, không cần nói với Tần Ưu. Tôi không muốn nhìn thấy mặt nó!" Nhắc đến Tần Ưu, ông ta liền nghiến răng ghét bỏ. "Như vậy không tốt lắm...]" Bà Tần vẻ mặt khó xử nhưng đáy lòng lại khấp khởi. Ông có muốn nhìn thấy Tần Ưu, e cũng khó mà thấy được! "Quyết định như vậy đi!" Ông Tần cứng rắn, tỏ ý không thể cự tuyệt. Bà Tần trưng ra bộ mặt muốn nói lại thôi, cuối cùng im lặng tiến đến nằm trong lòng chồng. Ông Tần hơi nhíu mày, đưa tay muốn đẩy bà ta ra, nhưng lại nghĩ đến phần tiền bà chi trả món nợ của Tần Ưu, lại miễn cưỡng kéo bà vào lòng. Bà Tần vui mừng nhắm mắt lại, đã rất lâu rồi bà không được chồng ôm ấp cưng chiều thế này. – – Tần Ưu mở mắt, cảnh giác quan sát xung quanh. Mùi thuốc khử trùng xộc vào mũi, ống truyền dịch cắm trên tay, đau nhức âm ỉ lan khắp cơ thể. Đây là bệnh viện. Tần Ưu mơ hồ nhớ lại, hình như có người đã cứu hắn. Nếu hắn nhớ không lầm thì đó chính là một cô gái hoàn toàn xa lạ. Cô từ đâu xông vào đánh nhau với đám người trong hẻm nhỏ, đánh xong cô liền bỏ mặc hắn. Tần Ưu không thất vọng, cũng không trách móc, bởi hắn chưa bao giờ kỳ vọng điều gì từ người khác. Khi còn bé, lúc hắn bị ức hiếp, bắt nạt, hắn đã từng thấy tủi thân, cũng đã từng khóc trong tuyệt vọng, từng cầu mong một người nào đó đến bên giúp đỡ hắn, bảo vệ hắn. Nhưng dần dần, hắn nhận ra mình vốn dĩ rất cô độc. Thế gian rộng lớn nhưng không một ai cần hắn, ngay cả gia đình cũng không. Vốn dĩ người Tần gia chưa bao giờ xem hắn là gia đình. Từ ban đầu, chỉ có hắn đơn phương khát cầu tình cảm gia đình từ bọn họ. Càng trưởng thành, hắn càng nhận ra bản thân buồn cười đến mức nào. Tần gia vốn dĩ không cần hắn, thứ bọn họ cần chỉ là tiền tài mẹ hắn để lại. Hắn mang trên người danh nghĩa thiếu gia nhà họ Tần, nhưng chưa một ngày nào trôi qua tốt đẹp. Ông Tần chỉ quan tâm đến tiền, ngày ngày không ngừng đánh đập hắn. Ông ta nhốt hắn bên dưới tầng hầm tối tăm, có lúc còn bỏ quên hắn nhiều ngày, chỉ đến khi bực tức tìm người trút giận ông ta mới nhớ ra hắn. Bà Tần thường xuyên mắng chửi hắn, mỉa mai mẹ hắn, nhưng bà ta lại rất giỏi diễn kịch trước mặt ông Tần. Tên khốn Tần Nam luôn dẫn người đến gây chuyện với hắn, xem hắn như là trò chơi mà đánh đập, sỉ nhục. Bà Tần che chở đứa con này rất tốt, mỗi lần Tần Nam làm sai, người gánh tội luôn là hắn. Tần Nam vay tiền ăn chơi, luôn là dùng tên của Tần Ưu, dễ dàng như vậy? Đúng, rất dễ dàng! Bởi vì Tần Nam đã quen với việc không chịu trách nhiệm, mà bà Tần cũng đã quen giúp Tần Nam đổ mọi lỗi lầm lên đầu hắn. Dần dần, Tần Ưu không còn hy vọng ai đến bên bảo vệ hắn nữa, người duy nhất có thể bảo vệ hắn là chính bản thân hắn. Tần Ưu bắt đầu phản kháng, hắn đánh đồng bọn của Tần Nam, đánh luôn cả tên khốn Tần Nam. Hắn như một con thú dữ phát điên, không ai có thể ngăn lại được. Tần Nam sợ hãi hắn, bà Tần oán hận hắn, ông Tần cực kỳ thất vọng về hắn. Nhưng Tần Ưu không quan tâm, hắn muốn mạnh mẽ hơn, để bọn họ không thể động đến hắn được nữa. Hắn muốn trả thù! Đúng vậy! Hắn muốn trả thù Tần gia, trả thù tất cả những người ức hiếp hắn! Hắn sẽ mạnh đến mức không một ai tổn hại đến hắn được nữa. Nhưng hắn lại tính sai một bước...] Hắn đến cùng cũng chỉ là học sinh, làm sao đủ sức đấu với đám chủ nợ mà Tần Nam gây sự. Suýt chút nữa thì hắn đã chết...] nhưng hắn không sợ hãi. Với Tần Ưu mà nói, sống hay chết đều không quá khác nhau, bởi chính hắn cũng không biết mình đang sống vì điều gì. Chỉ là, nếu hắn chết dễ dàng như thế, mẹ con Tần Nam sẽ rất hả hê, hắn không cam tâm! Hắn muốn họ phải trả giá! Tần Ưu nhớ đến cô gái cứu hắn, rõ ràng cô ấy đã bỏ đi, nhưng sau đó lại mang hắn đến bệnh viện. Hắn cảm nhận được sự không tình nguyện phát ra từ cô ấy. Là một người rất kỳ lạ! Bác sĩ đến kiểm tra cho Tần Ưu, hỏi hắn có cần báo cho người nhà hay không? Tần Ưu thấy hơi mỉa mai, hắn làm gì có người nhà? Tần Ưu chọn không báo, hắn hỏi người đưa hắn đến là ai, nhưng không ai rõ danh tín cô gái đó, chỉ biết cô ấy nộp cho hắn một năm tiền viện phí. Tần Ưu nhíu mày nghi hoặc, cô ấy có ý gì? Mọi người khen ngợi cô gái này hào phóng giúp đỡ người xa lạ, lại còn không lưu danh tín, nhưng hắn cảm thấy có gì đó không đúng lắm...] Cô gái đó, chỉ là trùng hợp thôi sao? Chỉnh sửa cuối 16 Tháng mười hai 2021 Chương 5 Quần Chúng Online 5 Tác giả Nhất Dạ Diễm Vũ Vì vấn đề bản quyền, mà mình lại không được xóa chương tại đây, nên mình đành đăng lại chương cũ. Các bạn muốn theo dõi nội dung tiếp theo thì hãy truy cập Mangatoon hoặc Noveltoon, tìm kiếm từ khóa "Xuyên Nhanh Kí Chủ Nhà Ta Bệnh Không Nhẹ" nhé. "Về sau các chú nhận tiền của cha mẹ tôi, nhưng phải đi theo tôi." Khuynh Diễm nâng ngón tay vén một lọn tóc ra sau tai, mỉm cười nói điều kiện. Vệ sĩ mở mắt ngơ ngác. Không phải hiện tại vốn là như vậy sao? "Muốn báo cáo việc của tôi, trước phải đưa tôi xem, không được tự ý nói linh tinh." Ta không muốn bị bất kì ai giám sát, dù là cha mẹ nguyên chủ cũng không được. "Vậy không tốt lắm đâu Đại tiểu thư...]" Vệ sĩ Giáp vẻ mặt khó xử, người thuê bọn họ là Sở tiên sinh, bọn họ quay đầu liền làm việc cho Sở tiểu thư thì không phù hợp đạo nghĩa giang hồ lắm. "Không tốt sao? Đúng thật là có chút không tốt...]" Khuynh Diễm nhíu mày suy nghĩ, chậm rãi gật gù, nói "Vẫn là tôi báo cáo các chú thì hơn." "Không, không, Đại tiểu thư đừng báo cáo. Chúng tôi đồng ý, làm gì có chuyện không tốt chứ?" Vệ sĩ Ất vỗ lên đầu vệ sĩ Giáp một cái chát vang dội. "Nhưng mà...]" Vệ sĩ Giáp còn muốn nói gì đó. "Không nhưng nhị gì cả, Đại tiểu thư là lão đại!" Vệ sĩ Bính dứt khoát bịt chặt miệng vệ sĩ Giáp. "Được, các chú nhớ kỹ, bán đứng tôi...]" Khuynh Diễm kéo dài giọng nói, cong khóe môi, tay làm động tác cắt ngang cổ "Tôi không chắc mình sẽ làm gì đâu." Vệ sĩ run cầm cập, Đại tiểu thư cười sao lại có đáng sợ như vậy chứ? Sở tiên sinh và Sở phu nhân chắc chắn con gái họ cần người bảo vệ sao? Sau khi nghe tin đại nhân vật không còn nguy hiểm đến tính mạng, an ổn tiếp tục sống. Khuynh Diễm thất vọng nộp cho hắn một năm viện phí, thầm chúc hắn nằm viện một năm...] không phải, nằm cả đời luôn để đỡ phải ra ngoài hủy diệt thế giới. Trong tiếng kêu la thảm thiết của Hệ Thống, cô quay lưng về nhà ngủ. Nó muốn cô ở lại chăm sóc đại nhân vật? Nằm mơ!! Ép buộc cô làm chuyện mất mặt như thế, còn muốn cô ở lại, để người khác nhìn rõ mặt cô à? [Kí chủ, ta ép cô làm chuyện gì mất mặt?] Hình như nó không hề để kí chủ làm chuyện sai trái nào...] "Cứu người!" Khuynh Diễm bất mãn "Loại chuyện như cứu người, sau này tốt nhất đừng kêu ta làm." Cứu...] cứu người? Cứu người là chuyện mất mặt sao? Rốt cuộc nó nhặt được thể loại kí chủ gì thế này? – – [Truyện được đăng tại MangaToon] Tần gia. "Hắn thế nào rồi?" Người phụ nữ trung niên dựa vào sofa, khoác trên người chiếc váy lụa, tay nâng ly trà mẫu đơn tinh xảo. Bà ta ngồi vắt chân, cố bắt chước dáng vẻ người có tiền, nhưng khí chất lại rất kém, giọng nói chua loét chói tai. "Chủ nợ lần này rất lợi hại, không trả tiền tuyệt đối không thoát được tội." Thiếu niên trẻ tuổi ngồi đối diện, khuôn mặt lấm lét sợ hãi "Nhưng mà lỡ như...] lỡ như hắn bị đánh chết, chúng ta...]" "Lo cái gì? Ai biết được chuyện này, giấy nợ đứng tên hắn, lại có cả hộ khẩu đính kèm, có truy cứu cũng là hắn tự làm tự chịu, tốt nhất là bị đánh chết!" Người phụ nữ đảo đảo mắt, giọng nói cay nghiệt "Tối nay mẹ sẽ nói với cha con, dùng tiền riêng của mẹ thay hắn trả món nợ này, mẹ con chúng ta liền trở thành người hiểu chuyện, đúng không?" "Thật sự không sao chứ mẹ?" Thiếu niên cứ thấy bất an. "Sao lúc đi vay tiền không thấy con sợ? Đúng là không có tiền đồ!" Người phụ nữ mắng một tiếng, nhưng giọng không có nửa phần tức giận, đầy vẻ cưng chiều dung túng. "Lần này không chỉ có mình con, chị cũng có phần. Chị ấy dùng tiền mua túi xách đem tặng người ta, sao mẹ không mắng chị?" Thiếu niên uất ức. "Hai chị em các con đều như nhau, chỉ biết làm loạn. Sau này còn ra ngoài vay nhiều tiền như thế, mẹ sẽ mặc kệ các con. Không có Tần Ưu thì lấy ai gánh thay, không phải lúc nào mẹ cũng có thể giúp các con trả nợ." "Con biết rồi. Con nhất định sẽ ngoan ngoãn!" Thiếu niên cười nịnh nọt hứa hẹn. "Con của mẹ đều rất ngoan!" Người phụ nữ âu yếm nhìn thiếu niên, chợt nghĩ tới chuyện gì đó, lập tức nghiến răng giận dữ "Chỉ tại Tần Ưu và con hồ ly tinh kia, mẹ sẽ cho bọn chúng sớm đoàn tụ với nhau!" Ting ting ting. Tiếng chuông cửa vang lên, người phụ nữ liền vội vàng đứng dậy "Cha con về, mau chuẩn bị!" – Bốp! Ông Tần giận dữ đập tay lên bàn. "Hôm nay chủ nợ tìm đến tận nhà, không ngờ...] Tiểu Ưu lại có thể làm ra chuyện này. May mà có Tiểu Nam ở nhà, nếu không...] nếu không...]" Bà Tần giọng run run, rồi như không kiềm nén được nữa, nước mắt liền giọt ngắn giọt dài rơi xuống. "Được rồi, khóc cái gì?" Ông Tần hơi hạ giọng, nhưng khóe mắt liếc qua tờ giấy nợ kí tên Tần Ưu, ông ta lại rống lên "Thằng khốn kiếp, năm lần bảy lượt tôi phải lấy tiền công ty ra trả nợ cho nó. Tần Ưu đâu? Gọi nó đến đây!" "Tiểu Ưu vẫn chưa về...] ông...] ông đừng tức giận. Tiểu Ưu còn nhỏ, cũng không thể trách nó." Bà Tần thút thít, sâu kín trong đáy mắt lóe lên một tia âm ngoan. "Còn nhỏ? Tiểu Nam là em trai nó, cũng không nhìn xem Tiểu Nam có bao nhiêu ngoan ngoãn, còn nó thì sao?" Ông Tần giận đến đỏ cả mắt "Nó không về thì bảo nó không cần về nữa, có chết cũng không liên quan đến Tần gia!" "Tôi biết công ty gần đây không dễ dàng, tôi có chút tiền để dành, ông cứ lấy tạm trả nợ cho thằng bé. Sau đó chúng ta gọi Tiểu Ưu về, từ từ dạy dỗ. Thằng bé thông minh hiểu chuyện, nhất định sẽ không tái phạm." Bà Tần ngoài mặt nói lời chân thành bảo vệ Tần Ưu, nhưng đáy lòng lại mừng thầm, cũng không hề cảm thấy có một điểm cắn rứt lương tâm nào. "Hiểu chuyện? Nó đã vay tiền bao nhiêu lần rồi? Bà muốn cho nó phá sạch cái nhà này sao?" "Dù gì Tiểu Ưu cũng là con trai ông...] lỡ như...] lỡ như đám người đó làm gì thằng bé...] chỉ một lần này nữa thôi, về sau chúng ta sẽ mặc kệ, được không ông?" Bà Tần nhẹ giọng nài nỉ. Làm sao bà ta dám bỏ mặc món nợ này, nợ là do Tần Nam vay, Tần Ưu vốn chỉ là chịu tội thay. Đợi Tần Ưu chết rồi, chủ nợ có thể không truy cứu tới con trai bà ta sao? Bà ta phải nhanh chóng trả nợ để bảo vệ Tần Nam, lại thuận tiện để ông Tần nhìn thấy bà ta có bao nhiêu nhẫn nhịn yêu thương con riêng của ông. Tội gì mà bà ta không tranh thủ cơ hội tốt này? Ông Tần chần chờ suy nghĩ, dù thế nào thì Tần Ưu cũng là con trai ông... Quan trọng là phần gia sản mẹ hắn để lại, Liễu gia tài sản nhiều như thế, ông vẫn chưa tra ra được. Tần Ưu cứ một mực nói không biết... càng nghĩ càng tức giận. Ông Tần nhìn vợ, gần đầy bà trở nên hiểu chuyện hơn rất nhiều. Bà nhẫn nhịn như thế, ông vẫn nên đối xử với bà tốt hơn. "Được rồi, chỉ một lần này nữa thôi, sau này sẽ mặc kệ nó. Bà nghỉ ngơi sớm đi, sắp tới thu xếp chút, cả nhà chúng ta cùng đi du lịch." "Thật sao?" Bà Tần vui mừng, ánh mắt lấp lánh nhìn chồng. Bà ta cảm thấy mình đúng là rất thông minh, có thể tính toán vẹn toàn như vậy, ông Tần rất ít khi chủ động quan tâm bà thế này. "Bà dặn dò mấy đứa nhỏ đi, không cần nói với Tần Ưu. Tôi không muốn nhìn thấy mặt nó!" Nhắc đến Tần Ưu, ông ta liền nghiến răng ghét bỏ. "Như vậy không tốt lắm...]" Bà Tần vẻ mặt khó xử nhưng đáy lòng lại khấp khởi. Ông có muốn nhìn thấy Tần Ưu, e cũng khó mà thấy được! "Quyết định như vậy đi!" Ông Tần cứng rắn, tỏ ý không thể cự tuyệt. Bà Tần trưng ra bộ mặt muốn nói lại thôi, cuối cùng im lặng tiến đến nằm trong lòng chồng. Ông Tần hơi nhíu mày, đưa tay muốn đẩy bà ta ra, nhưng lại nghĩ đến phần tiền bà chi trả món nợ của Tần Ưu, lại miễn cưỡng kéo bà vào lòng. Bà Tần vui mừng nhắm mắt lại, đã rất lâu rồi bà không được chồng ôm ấp cưng chiều thế này. – – Tần Ưu mở mắt, cảnh giác quan sát xung quanh. Mùi thuốc khử trùng xộc vào mũi, ống truyền dịch cắm trên tay, đau nhức âm ỉ lan khắp cơ thể. Đây là bệnh viện. Tần Ưu mơ hồ nhớ lại, hình như có người đã cứu hắn. Nếu hắn nhớ không lầm thì đó chính là một cô gái hoàn toàn xa lạ. Cô từ đâu xông vào đánh nhau với đám người trong hẻm nhỏ, đánh xong cô liền bỏ mặc hắn. Tần Ưu không thất vọng, cũng không trách móc, bởi hắn chưa bao giờ kỳ vọng điều gì từ người khác. Khi còn bé, lúc hắn bị ức hiếp, bắt nạt, hắn đã từng thấy tủi thân, cũng đã từng khóc trong tuyệt vọng, từng cầu mong một người nào đó đến bên giúp đỡ hắn, bảo vệ hắn. Nhưng dần dần, hắn nhận ra mình vốn dĩ rất cô độc. Thế gian rộng lớn nhưng không một ai cần hắn, ngay cả gia đình cũng không. Vốn dĩ người Tần gia chưa bao giờ xem hắn là gia đình. Từ ban đầu, chỉ có hắn đơn phương khát cầu tình cảm gia đình từ bọn họ. Càng trưởng thành, hắn càng nhận ra bản thân buồn cười đến mức nào. Tần gia vốn dĩ không cần hắn, thứ bọn họ cần chỉ là tiền tài mẹ hắn để lại. Hắn mang trên người danh nghĩa thiếu gia nhà họ Tần, nhưng chưa một ngày nào trôi qua tốt đẹp. Ông Tần chỉ quan tâm đến tiền, ngày ngày không ngừng đánh đập hắn. Ông ta nhốt hắn bên dưới tầng hầm tối tăm, có lúc còn bỏ quên hắn nhiều ngày, chỉ đến khi bực tức tìm người trút giận ông ta mới nhớ ra hắn. Bà Tần thường xuyên mắng chửi hắn, mỉa mai mẹ hắn, nhưng bà ta lại rất giỏi diễn kịch trước mặt ông Tần. Tên khốn Tần Nam luôn dẫn người đến gây chuyện với hắn, xem hắn như là trò chơi mà đánh đập, sỉ nhục. Bà Tần che chở đứa con này rất tốt, mỗi lần Tần Nam làm sai, người gánh tội luôn là hắn. Tần Nam vay tiền ăn chơi, luôn là dùng tên của Tần Ưu, dễ dàng như vậy? Đúng, rất dễ dàng! Bởi vì Tần Nam đã quen với việc không chịu trách nhiệm, mà bà Tần cũng đã quen giúp Tần Nam đổ mọi lỗi lầm lên đầu hắn. Dần dần, Tần Ưu không còn hy vọng ai đến bên bảo vệ hắn nữa, người duy nhất có thể bảo vệ hắn là chính bản thân hắn. Tần Ưu bắt đầu phản kháng, hắn đánh đồng bọn của Tần Nam, đánh luôn cả tên khốn Tần Nam. Hắn như một con thú dữ phát điên, không ai có thể ngăn lại được. Tần Nam sợ hãi hắn, bà Tần oán hận hắn, ông Tần cực kỳ thất vọng về hắn. Nhưng Tần Ưu không quan tâm, hắn muốn mạnh mẽ hơn, để bọn họ không thể động đến hắn được nữa. Hắn muốn trả thù! Đúng vậy! Hắn muốn trả thù Tần gia, trả thù tất cả những người ức hiếp hắn! Hắn sẽ mạnh đến mức không một ai tổn hại đến hắn được nữa. Nhưng hắn lại tính sai một bước...] Hắn đến cùng cũng chỉ là học sinh, làm sao đủ sức đấu với đám chủ nợ mà Tần Nam gây sự. Suýt chút nữa thì hắn đã chết...] nhưng hắn không sợ hãi. Với Tần Ưu mà nói, sống hay chết đều không quá khác nhau, bởi chính hắn cũng không biết mình đang sống vì điều gì. Chỉ là, nếu hắn chết dễ dàng như thế, mẹ con Tần Nam sẽ rất hả hê, hắn không cam tâm! Hắn muốn họ phải trả giá! Tần Ưu nhớ đến cô gái cứu hắn, rõ ràng cô ấy đã bỏ đi, nhưng sau đó lại mang hắn đến bệnh viện. Hắn cảm nhận được sự không tình nguyện phát ra từ cô ấy. Là một người rất kỳ lạ! Bác sĩ đến kiểm tra cho Tần Ưu, hỏi hắn có cần báo cho người nhà hay không? Tần Ưu thấy hơi mỉa mai, hắn làm gì có người nhà? Tần Ưu chọn không báo, hắn hỏi người đưa hắn đến là ai, nhưng không ai rõ danh tín cô gái đó, chỉ biết cô ấy nộp cho hắn một năm tiền viện phí. Tần Ưu nhíu mày nghi hoặc, cô ấy có ý gì? Mọi người khen ngợi cô gái này hào phóng giúp đỡ người xa lạ, lại còn không lưu danh tín, nhưng hắn cảm thấy có gì đó không đúng lắm...] Cô gái đó, chỉ là trùng hợp thôi sao? Chỉnh sửa cuối 16 Tháng mười hai 2021 Chương 5 Quần Chúng Online 5 Tác giả Nhất Dạ Diễm Vũ Vì vấn đề bản quyền, mà mình lại không được xóa chương tại đây, nên mình đành đăng lại chương cũ. Các bạn muốn theo dõi nội dung tiếp theo thì hãy truy cập Mangatoon hoặc Noveltoon, tìm kiếm từ khóa "Xuyên Nhanh Kí Chủ Nhà Ta Bệnh Không Nhẹ" nhé. "Về sau các chú nhận tiền của cha mẹ tôi, nhưng phải đi theo tôi." Khuynh Diễm nâng ngón tay vén một lọn tóc ra sau tai, mỉm cười nói điều kiện. Vệ sĩ mở mắt ngơ ngác. Không phải hiện tại vốn là như vậy sao? "Muốn báo cáo việc của tôi, trước phải đưa tôi xem, không được tự ý nói linh tinh." Ta không muốn bị bất kì ai giám sát, dù là cha mẹ nguyên chủ cũng không được. "Vậy không tốt lắm đâu Đại tiểu thư...]" Vệ sĩ Giáp vẻ mặt khó xử, người thuê bọn họ là Sở tiên sinh, bọn họ quay đầu liền làm việc cho Sở tiểu thư thì không phù hợp đạo nghĩa giang hồ lắm. "Không tốt sao? Đúng thật là có chút không tốt...]" Khuynh Diễm nhíu mày suy nghĩ, chậm rãi gật gù, nói "Vẫn là tôi báo cáo các chú thì hơn." "Không, không, Đại tiểu thư đừng báo cáo. Chúng tôi đồng ý, làm gì có chuyện không tốt chứ?" Vệ sĩ Ất vỗ lên đầu vệ sĩ Giáp một cái chát vang dội. "Nhưng mà...]" Vệ sĩ Giáp còn muốn nói gì đó. "Không nhưng nhị gì cả, Đại tiểu thư là lão đại!" Vệ sĩ Bính dứt khoát bịt chặt miệng vệ sĩ Giáp. "Được, các chú nhớ kỹ, bán đứng tôi...]" Khuynh Diễm kéo dài giọng nói, cong khóe môi, tay làm động tác cắt ngang cổ "Tôi không chắc mình sẽ làm gì đâu." Vệ sĩ run cầm cập, Đại tiểu thư cười sao lại có đáng sợ như vậy chứ? Sở tiên sinh và Sở phu nhân chắc chắn con gái họ cần người bảo vệ sao? Sau khi nghe tin đại nhân vật không còn nguy hiểm đến tính mạng, an ổn tiếp tục sống. Khuynh Diễm thất vọng nộp cho hắn một năm viện phí, thầm chúc hắn nằm viện một năm...] không phải, nằm cả đời luôn để đỡ phải ra ngoài hủy diệt thế giới. Trong tiếng kêu la thảm thiết của Hệ Thống, cô quay lưng về nhà ngủ. Nó muốn cô ở lại chăm sóc đại nhân vật? Nằm mơ!! Ép buộc cô làm chuyện mất mặt như thế, còn muốn cô ở lại, để người khác nhìn rõ mặt cô à? [Kí chủ, ta ép cô làm chuyện gì mất mặt?] Hình như nó không hề để kí chủ làm chuyện sai trái nào...] "Cứu người!" Khuynh Diễm bất mãn "Loại chuyện như cứu người, sau này tốt nhất đừng kêu ta làm." Cứu...] cứu người? Cứu người là chuyện mất mặt sao? Rốt cuộc nó nhặt được thể loại kí chủ gì thế này? – – [Truyện được đăng tại MangaToon] Tần gia. "Hắn thế nào rồi?" Người phụ nữ trung niên dựa vào sofa, khoác trên người chiếc váy lụa, tay nâng ly trà mẫu đơn tinh xảo. Bà ta ngồi vắt chân, cố bắt chước dáng vẻ người có tiền, nhưng khí chất lại rất kém, giọng nói chua loét chói tai. "Chủ nợ lần này rất lợi hại, không trả tiền tuyệt đối không thoát được tội." Thiếu niên trẻ tuổi ngồi đối diện, khuôn mặt lấm lét sợ hãi "Nhưng mà lỡ như...] lỡ như hắn bị đánh chết, chúng ta...]" "Lo cái gì? Ai biết được chuyện này, giấy nợ đứng tên hắn, lại có cả hộ khẩu đính kèm, có truy cứu cũng là hắn tự làm tự chịu, tốt nhất là bị đánh chết!" Người phụ nữ đảo đảo mắt, giọng nói cay nghiệt "Tối nay mẹ sẽ nói với cha con, dùng tiền riêng của mẹ thay hắn trả món nợ này, mẹ con chúng ta liền trở thành người hiểu chuyện, đúng không?" "Thật sự không sao chứ mẹ?" Thiếu niên cứ thấy bất an. "Sao lúc đi vay tiền không thấy con sợ? Đúng là không có tiền đồ!" Người phụ nữ mắng một tiếng, nhưng giọng không có nửa phần tức giận, đầy vẻ cưng chiều dung túng. "Lần này không chỉ có mình con, chị cũng có phần. Chị ấy dùng tiền mua túi xách đem tặng người ta, sao mẹ không mắng chị?" Thiếu niên uất ức. "Hai chị em các con đều như nhau, chỉ biết làm loạn. Sau này còn ra ngoài vay nhiều tiền như thế, mẹ sẽ mặc kệ các con. Không có Tần Ưu thì lấy ai gánh thay, không phải lúc nào mẹ cũng có thể giúp các con trả nợ." "Con biết rồi. Con nhất định sẽ ngoan ngoãn!" Thiếu niên cười nịnh nọt hứa hẹn. "Con của mẹ đều rất ngoan!" Người phụ nữ âu yếm nhìn thiếu niên, chợt nghĩ tới chuyện gì đó, lập tức nghiến răng giận dữ "Chỉ tại Tần Ưu và con hồ ly tinh kia, mẹ sẽ cho bọn chúng sớm đoàn tụ với nhau!" Ting ting ting. Tiếng chuông cửa vang lên, người phụ nữ liền vội vàng đứng dậy "Cha con về, mau chuẩn bị!" – Bốp! Ông Tần giận dữ đập tay lên bàn. "Hôm nay chủ nợ tìm đến tận nhà, không ngờ...] Tiểu Ưu lại có thể làm ra chuyện này. May mà có Tiểu Nam ở nhà, nếu không...] nếu không...]" Bà Tần giọng run run, rồi như không kiềm nén được nữa, nước mắt liền giọt ngắn giọt dài rơi xuống. "Được rồi, khóc cái gì?" Ông Tần hơi hạ giọng, nhưng khóe mắt liếc qua tờ giấy nợ kí tên Tần Ưu, ông ta lại rống lên "Thằng khốn kiếp, năm lần bảy lượt tôi phải lấy tiền công ty ra trả nợ cho nó. Tần Ưu đâu? Gọi nó đến đây!" "Tiểu Ưu vẫn chưa về...] ông...] ông đừng tức giận. Tiểu Ưu còn nhỏ, cũng không thể trách nó." Bà Tần thút thít, sâu kín trong đáy mắt lóe lên một tia âm ngoan. "Còn nhỏ? Tiểu Nam là em trai nó, cũng không nhìn xem Tiểu Nam có bao nhiêu ngoan ngoãn, còn nó thì sao?" Ông Tần giận đến đỏ cả mắt "Nó không về thì bảo nó không cần về nữa, có chết cũng không liên quan đến Tần gia!" "Tôi biết công ty gần đây không dễ dàng, tôi có chút tiền để dành, ông cứ lấy tạm trả nợ cho thằng bé. Sau đó chúng ta gọi Tiểu Ưu về, từ từ dạy dỗ. Thằng bé thông minh hiểu chuyện, nhất định sẽ không tái phạm." Bà Tần ngoài mặt nói lời chân thành bảo vệ Tần Ưu, nhưng đáy lòng lại mừng thầm, cũng không hề cảm thấy có một điểm cắn rứt lương tâm nào. "Hiểu chuyện? Nó đã vay tiền bao nhiêu lần rồi? Bà muốn cho nó phá sạch cái nhà này sao?" "Dù gì Tiểu Ưu cũng là con trai ông...] lỡ như...] lỡ như đám người đó làm gì thằng bé...] chỉ một lần này nữa thôi, về sau chúng ta sẽ mặc kệ, được không ông?" Bà Tần nhẹ giọng nài nỉ. Làm sao bà ta dám bỏ mặc món nợ này, nợ là do Tần Nam vay, Tần Ưu vốn chỉ là chịu tội thay. Đợi Tần Ưu chết rồi, chủ nợ có thể không truy cứu tới con trai bà ta sao? Bà ta phải nhanh chóng trả nợ để bảo vệ Tần Nam, lại thuận tiện để ông Tần nhìn thấy bà ta có bao nhiêu nhẫn nhịn yêu thương con riêng của ông. Tội gì mà bà ta không tranh thủ cơ hội tốt này? Ông Tần chần chờ suy nghĩ, dù thế nào thì Tần Ưu cũng là con trai ông... Quan trọng là phần gia sản mẹ hắn để lại, Liễu gia tài sản nhiều như thế, ông vẫn chưa tra ra được. Tần Ưu cứ một mực nói không biết... càng nghĩ càng tức giận. Ông Tần nhìn vợ, gần đầy bà trở nên hiểu chuyện hơn rất nhiều. Bà nhẫn nhịn như thế, ông vẫn nên đối xử với bà tốt hơn. "Được rồi, chỉ một lần này nữa thôi, sau này sẽ mặc kệ nó. Bà nghỉ ngơi sớm đi, sắp tới thu xếp chút, cả nhà chúng ta cùng đi du lịch." "Thật sao?" Bà Tần vui mừng, ánh mắt lấp lánh nhìn chồng. Bà ta cảm thấy mình đúng là rất thông minh, có thể tính toán vẹn toàn như vậy, ông Tần rất ít khi chủ động quan tâm bà thế này. "Bà dặn dò mấy đứa nhỏ đi, không cần nói với Tần Ưu. Tôi không muốn nhìn thấy mặt nó!" Nhắc đến Tần Ưu, ông ta liền nghiến răng ghét bỏ. "Như vậy không tốt lắm...]" Bà Tần vẻ mặt khó xử nhưng đáy lòng lại khấp khởi. Ông có muốn nhìn thấy Tần Ưu, e cũng khó mà thấy được! "Quyết định như vậy đi!" Ông Tần cứng rắn, tỏ ý không thể cự tuyệt. Bà Tần trưng ra bộ mặt muốn nói lại thôi, cuối cùng im lặng tiến đến nằm trong lòng chồng. Ông Tần hơi nhíu mày, đưa tay muốn đẩy bà ta ra, nhưng lại nghĩ đến phần tiền bà chi trả món nợ của Tần Ưu, lại miễn cưỡng kéo bà vào lòng. Bà Tần vui mừng nhắm mắt lại, đã rất lâu rồi bà không được chồng ôm ấp cưng chiều thế này. – – Tần Ưu mở mắt, cảnh giác quan sát xung quanh. Mùi thuốc khử trùng xộc vào mũi, ống truyền dịch cắm trên tay, đau nhức âm ỉ lan khắp cơ thể. Đây là bệnh viện. Tần Ưu mơ hồ nhớ lại, hình như có người đã cứu hắn. Nếu hắn nhớ không lầm thì đó chính là một cô gái hoàn toàn xa lạ. Cô từ đâu xông vào đánh nhau với đám người trong hẻm nhỏ, đánh xong cô liền bỏ mặc hắn. Tần Ưu không thất vọng, cũng không trách móc, bởi hắn chưa bao giờ kỳ vọng điều gì từ người khác. Khi còn bé, lúc hắn bị ức hiếp, bắt nạt, hắn đã từng thấy tủi thân, cũng đã từng khóc trong tuyệt vọng, từng cầu mong một người nào đó đến bên giúp đỡ hắn, bảo vệ hắn. Nhưng dần dần, hắn nhận ra mình vốn dĩ rất cô độc. Thế gian rộng lớn nhưng không một ai cần hắn, ngay cả gia đình cũng không. Vốn dĩ người Tần gia chưa bao giờ xem hắn là gia đình. Từ ban đầu, chỉ có hắn đơn phương khát cầu tình cảm gia đình từ bọn họ. Càng trưởng thành, hắn càng nhận ra bản thân buồn cười đến mức nào. Tần gia vốn dĩ không cần hắn, thứ bọn họ cần chỉ là tiền tài mẹ hắn để lại. Hắn mang trên người danh nghĩa thiếu gia nhà họ Tần, nhưng chưa một ngày nào trôi qua tốt đẹp. Ông Tần chỉ quan tâm đến tiền, ngày ngày không ngừng đánh đập hắn. Ông ta nhốt hắn bên dưới tầng hầm tối tăm, có lúc còn bỏ quên hắn nhiều ngày, chỉ đến khi bực tức tìm người trút giận ông ta mới nhớ ra hắn. Bà Tần thường xuyên mắng chửi hắn, mỉa mai mẹ hắn, nhưng bà ta lại rất giỏi diễn kịch trước mặt ông Tần. Tên khốn Tần Nam luôn dẫn người đến gây chuyện với hắn, xem hắn như là trò chơi mà đánh đập, sỉ nhục. Bà Tần che chở đứa con này rất tốt, mỗi lần Tần Nam làm sai, người gánh tội luôn là hắn. Tần Nam vay tiền ăn chơi, luôn là dùng tên của Tần Ưu, dễ dàng như vậy? Đúng, rất dễ dàng! Bởi vì Tần Nam đã quen với việc không chịu trách nhiệm, mà bà Tần cũng đã quen giúp Tần Nam đổ mọi lỗi lầm lên đầu hắn. Dần dần, Tần Ưu không còn hy vọng ai đến bên bảo vệ hắn nữa, người duy nhất có thể bảo vệ hắn là chính bản thân hắn. Tần Ưu bắt đầu phản kháng, hắn đánh đồng bọn của Tần Nam, đánh luôn cả tên khốn Tần Nam. Hắn như một con thú dữ phát điên, không ai có thể ngăn lại được. Tần Nam sợ hãi hắn, bà Tần oán hận hắn, ông Tần cực kỳ thất vọng về hắn. Nhưng Tần Ưu không quan tâm, hắn muốn mạnh mẽ hơn, để bọn họ không thể động đến hắn được nữa. Hắn muốn trả thù! Đúng vậy! Hắn muốn trả thù Tần gia, trả thù tất cả những người ức hiếp hắn! Hắn sẽ mạnh đến mức không một ai tổn hại đến hắn được nữa. Nhưng hắn lại tính sai một bước...] Hắn đến cùng cũng chỉ là học sinh, làm sao đủ sức đấu với đám chủ nợ mà Tần Nam gây sự. Suýt chút nữa thì hắn đã chết...] nhưng hắn không sợ hãi. Với Tần Ưu mà nói, sống hay chết đều không quá khác nhau, bởi chính hắn cũng không biết mình đang sống vì điều gì. Chỉ là, nếu hắn chết dễ dàng như thế, mẹ con Tần Nam sẽ rất hả hê, hắn không cam tâm! Hắn muốn họ phải trả giá! Tần Ưu nhớ đến cô gái cứu hắn, rõ ràng cô ấy đã bỏ đi, nhưng sau đó lại mang hắn đến bệnh viện. Hắn cảm nhận được sự không tình nguyện phát ra từ cô ấy. Là một người rất kỳ lạ! Bác sĩ đến kiểm tra cho Tần Ưu, hỏi hắn có cần báo cho người nhà hay không? Tần Ưu thấy hơi mỉa mai, hắn làm gì có người nhà? Tần Ưu chọn không báo, hắn hỏi người đưa hắn đến là ai, nhưng không ai rõ danh tín cô gái đó, chỉ biết cô ấy nộp cho hắn một năm tiền viện phí. Tần Ưu nhíu mày nghi hoặc, cô ấy có ý gì? Mọi người khen ngợi cô gái này hào phóng giúp đỡ người xa lạ, lại còn không lưu danh tín, nhưng hắn cảm thấy có gì đó không đúng lắm...] Cô gái đó, chỉ là trùng hợp thôi sao? Chỉnh sửa cuối 16 Tháng mười hai 2021 Chương 5 Quần Chúng Online 5 Tác giả Nhất Dạ Diễm Vũ Vì vấn đề bản quyền, mà mình lại không được xóa chương tại đây, nên mình đành đăng lại chương cũ. Các bạn muốn theo dõi nội dung tiếp theo thì hãy truy cập Mangatoon hoặc Noveltoon, tìm kiếm từ khóa "Xuyên Nhanh Kí Chủ Nhà Ta Bệnh Không Nhẹ" nhé. "Về sau các chú nhận tiền của cha mẹ tôi, nhưng phải đi theo tôi." Khuynh Diễm nâng ngón tay vén một lọn tóc ra sau tai, mỉm cười nói điều kiện. Vệ sĩ mở mắt ngơ ngác. Không phải hiện tại vốn là như vậy sao? "Muốn báo cáo việc của tôi, trước phải đưa tôi xem, không được tự ý nói linh tinh." Ta không muốn bị bất kì ai giám sát, dù là cha mẹ nguyên chủ cũng không được. "Vậy không tốt lắm đâu Đại tiểu thư...]" Vệ sĩ Giáp vẻ mặt khó xử, người thuê bọn họ là Sở tiên sinh, bọn họ quay đầu liền làm việc cho Sở tiểu thư thì không phù hợp đạo nghĩa giang hồ lắm. "Không tốt sao? Đúng thật là có chút không tốt...]" Khuynh Diễm nhíu mày suy nghĩ, chậm rãi gật gù, nói "Vẫn là tôi báo cáo các chú thì hơn." "Không, không, Đại tiểu thư đừng báo cáo. Chúng tôi đồng ý, làm gì có chuyện không tốt chứ?" Vệ sĩ Ất vỗ lên đầu vệ sĩ Giáp một cái chát vang dội. "Nhưng mà...]" Vệ sĩ Giáp còn muốn nói gì đó. "Không nhưng nhị gì cả, Đại tiểu thư là lão đại!" Vệ sĩ Bính dứt khoát bịt chặt miệng vệ sĩ Giáp. "Được, các chú nhớ kỹ, bán đứng tôi...]" Khuynh Diễm kéo dài giọng nói, cong khóe môi, tay làm động tác cắt ngang cổ "Tôi không chắc mình sẽ làm gì đâu." Vệ sĩ run cầm cập, Đại tiểu thư cười sao lại có đáng sợ như vậy chứ? Sở tiên sinh và Sở phu nhân chắc chắn con gái họ cần người bảo vệ sao? Sau khi nghe tin đại nhân vật không còn nguy hiểm đến tính mạng, an ổn tiếp tục sống. Khuynh Diễm thất vọng nộp cho hắn một năm viện phí, thầm chúc hắn nằm viện một năm...] không phải, nằm cả đời luôn để đỡ phải ra ngoài hủy diệt thế giới. Trong tiếng kêu la thảm thiết của Hệ Thống, cô quay lưng về nhà ngủ. Nó muốn cô ở lại chăm sóc đại nhân vật? Nằm mơ!! Ép buộc cô làm chuyện mất mặt như thế, còn muốn cô ở lại, để người khác nhìn rõ mặt cô à? [Kí chủ, ta ép cô làm chuyện gì mất mặt?] Hình như nó không hề để kí chủ làm chuyện sai trái nào...] "Cứu người!" Khuynh Diễm bất mãn "Loại chuyện như cứu người, sau này tốt nhất đừng kêu ta làm." Cứu...] cứu người? Cứu người là chuyện mất mặt sao? Rốt cuộc nó nhặt được thể loại kí chủ gì thế này? – – [Truyện được đăng tại MangaToon] Tần gia. "Hắn thế nào rồi?" Người phụ nữ trung niên dựa vào sofa, khoác trên người chiếc váy lụa, tay nâng ly trà mẫu đơn tinh xảo. Bà ta ngồi vắt chân, cố bắt chước dáng vẻ người có tiền, nhưng khí chất lại rất kém, giọng nói chua loét chói tai. "Chủ nợ lần này rất lợi hại, không trả tiền tuyệt đối không thoát được tội." Thiếu niên trẻ tuổi ngồi đối diện, khuôn mặt lấm lét sợ hãi "Nhưng mà lỡ như...] lỡ như hắn bị đánh chết, chúng ta...]" "Lo cái gì? Ai biết được chuyện này, giấy nợ đứng tên hắn, lại có cả hộ khẩu đính kèm, có truy cứu cũng là hắn tự làm tự chịu, tốt nhất là bị đánh chết!" Người phụ nữ đảo đảo mắt, giọng nói cay nghiệt "Tối nay mẹ sẽ nói với cha con, dùng tiền riêng của mẹ thay hắn trả món nợ này, mẹ con chúng ta liền trở thành người hiểu chuyện, đúng không?" "Thật sự không sao chứ mẹ?" Thiếu niên cứ thấy bất an. "Sao lúc đi vay tiền không thấy con sợ? Đúng là không có tiền đồ!" Người phụ nữ mắng một tiếng, nhưng giọng không có nửa phần tức giận, đầy vẻ cưng chiều dung túng. "Lần này không chỉ có mình con, chị cũng có phần. Chị ấy dùng tiền mua túi xách đem tặng người ta, sao mẹ không mắng chị?" Thiếu niên uất ức. "Hai chị em các con đều như nhau, chỉ biết làm loạn. Sau này còn ra ngoài vay nhiều tiền như thế, mẹ sẽ mặc kệ các con. Không có Tần Ưu thì lấy ai gánh thay, không phải lúc nào mẹ cũng có thể giúp các con trả nợ." "Con biết rồi. Con nhất định sẽ ngoan ngoãn!" Thiếu niên cười nịnh nọt hứa hẹn. "Con của mẹ đều rất ngoan!" Người phụ nữ âu yếm nhìn thiếu niên, chợt nghĩ tới chuyện gì đó, lập tức nghiến răng giận dữ "Chỉ tại Tần Ưu và con hồ ly tinh kia, mẹ sẽ cho bọn chúng sớm đoàn tụ với nhau!" Ting ting ting. Tiếng chuông cửa vang lên, người phụ nữ liền vội vàng đứng dậy "Cha con về, mau chuẩn bị!" – Bốp! Ông Tần giận dữ đập tay lên bàn. "Hôm nay chủ nợ tìm đến tận nhà, không ngờ...] Tiểu Ưu lại có thể làm ra chuyện này. May mà có Tiểu Nam ở nhà, nếu không...] nếu không...]" Bà Tần giọng run run, rồi như không kiềm nén được nữa, nước mắt liền giọt ngắn giọt dài rơi xuống. "Được rồi, khóc cái gì?" Ông Tần hơi hạ giọng, nhưng khóe mắt liếc qua tờ giấy nợ kí tên Tần Ưu, ông ta lại rống lên "Thằng khốn kiếp, năm lần bảy lượt tôi phải lấy tiền công ty ra trả nợ cho nó. Tần Ưu đâu? Gọi nó đến đây!" "Tiểu Ưu vẫn chưa về...] ông...] ông đừng tức giận. Tiểu Ưu còn nhỏ, cũng không thể trách nó." Bà Tần thút thít, sâu kín trong đáy mắt lóe lên một tia âm ngoan. "Còn nhỏ? Tiểu Nam là em trai nó, cũng không nhìn xem Tiểu Nam có bao nhiêu ngoan ngoãn, còn nó thì sao?" Ông Tần giận đến đỏ cả mắt "Nó không về thì bảo nó không cần về nữa, có chết cũng không liên quan đến Tần gia!" "Tôi biết công ty gần đây không dễ dàng, tôi có chút tiền để dành, ông cứ lấy tạm trả nợ cho thằng bé. Sau đó chúng ta gọi Tiểu Ưu về, từ từ dạy dỗ. Thằng bé thông minh hiểu chuyện, nhất định sẽ không tái phạm." Bà Tần ngoài mặt nói lời chân thành bảo vệ Tần Ưu, nhưng đáy lòng lại mừng thầm, cũng không hề cảm thấy có một điểm cắn rứt lương tâm nào. "Hiểu chuyện? Nó đã vay tiền bao nhiêu lần rồi? Bà muốn cho nó phá sạch cái nhà này sao?" "Dù gì Tiểu Ưu cũng là con trai ông...] lỡ như...] lỡ như đám người đó làm gì thằng bé...] chỉ một lần này nữa thôi, về sau chúng ta sẽ mặc kệ, được không ông?" Bà Tần nhẹ giọng nài nỉ. Làm sao bà ta dám bỏ mặc món nợ này, nợ là do Tần Nam vay, Tần Ưu vốn chỉ là chịu tội thay. Đợi Tần Ưu chết rồi, chủ nợ có thể không truy cứu tới con trai bà ta sao? Bà ta phải nhanh chóng trả nợ để bảo vệ Tần Nam, lại thuận tiện để ông Tần nhìn thấy bà ta có bao nhiêu nhẫn nhịn yêu thương con riêng của ông. Tội gì mà bà ta không tranh thủ cơ hội tốt này? Ông Tần chần chờ suy nghĩ, dù thế nào thì Tần Ưu cũng là con trai ông... Quan trọng là phần gia sản mẹ hắn để lại, Liễu gia tài sản nhiều như thế, ông vẫn chưa tra ra được. Tần Ưu cứ một mực nói không biết... càng nghĩ càng tức giận. Ông Tần nhìn vợ, gần đầy bà trở nên hiểu chuyện hơn rất nhiều. Bà nhẫn nhịn như thế, ông vẫn nên đối xử với bà tốt hơn. "Được rồi, chỉ một lần này nữa thôi, sau này sẽ mặc kệ nó. Bà nghỉ ngơi sớm đi, sắp tới thu xếp chút, cả nhà chúng ta cùng đi du lịch." "Thật sao?" Bà Tần vui mừng, ánh mắt lấp lánh nhìn chồng. Bà ta cảm thấy mình đúng là rất thông minh, có thể tính toán vẹn toàn như vậy, ông Tần rất ít khi chủ động quan tâm bà thế này. "Bà dặn dò mấy đứa nhỏ đi, không cần nói với Tần Ưu. Tôi không muốn nhìn thấy mặt nó!" Nhắc đến Tần Ưu, ông ta liền nghiến răng ghét bỏ. "Như vậy không tốt lắm...]" Bà Tần vẻ mặt khó xử nhưng đáy lòng lại khấp khởi. Ông có muốn nhìn thấy Tần Ưu, e cũng khó mà thấy được! "Quyết định như vậy đi!" Ông Tần cứng rắn, tỏ ý không thể cự tuyệt. Bà Tần trưng ra bộ mặt muốn nói lại thôi, cuối cùng im lặng tiến đến nằm trong lòng chồng. Ông Tần hơi nhíu mày, đưa tay muốn đẩy bà ta ra, nhưng lại nghĩ đến phần tiền bà chi trả món nợ của Tần Ưu, lại miễn cưỡng kéo bà vào lòng. Bà Tần vui mừng nhắm mắt lại, đã rất lâu rồi bà không được chồng ôm ấp cưng chiều thế này. – – Tần Ưu mở mắt, cảnh giác quan sát xung quanh. Mùi thuốc khử trùng xộc vào mũi, ống truyền dịch cắm trên tay, đau nhức âm ỉ lan khắp cơ thể. Đây là bệnh viện. Tần Ưu mơ hồ nhớ lại, hình như có người đã cứu hắn. Nếu hắn nhớ không lầm thì đó chính là một cô gái hoàn toàn xa lạ. Cô từ đâu xông vào đánh nhau với đám người trong hẻm nhỏ, đánh xong cô liền bỏ mặc hắn. Tần Ưu không thất vọng, cũng không trách móc, bởi hắn chưa bao giờ kỳ vọng điều gì từ người khác. Khi còn bé, lúc hắn bị ức hiếp, bắt nạt, hắn đã từng thấy tủi thân, cũng đã từng khóc trong tuyệt vọng, từng cầu mong một người nào đó đến bên giúp đỡ hắn, bảo vệ hắn. Nhưng dần dần, hắn nhận ra mình vốn dĩ rất cô độc. Thế gian rộng lớn nhưng không một ai cần hắn, ngay cả gia đình cũng không. Vốn dĩ người Tần gia chưa bao giờ xem hắn là gia đình. Từ ban đầu, chỉ có hắn đơn phương khát cầu tình cảm gia đình từ bọn họ. Càng trưởng thành, hắn càng nhận ra bản thân buồn cười đến mức nào. Tần gia vốn dĩ không cần hắn, thứ bọn họ cần chỉ là tiền tài mẹ hắn để lại. Hắn mang trên người danh nghĩa thiếu gia nhà họ Tần, nhưng chưa một ngày nào trôi qua tốt đẹp. Ông Tần chỉ quan tâm đến tiền, ngày ngày không ngừng đánh đập hắn. Ông ta nhốt hắn bên dưới tầng hầm tối tăm, có lúc còn bỏ quên hắn nhiều ngày, chỉ đến khi bực tức tìm người trút giận ông ta mới nhớ ra hắn. Bà Tần thường xuyên mắng chửi hắn, mỉa mai mẹ hắn, nhưng bà ta lại rất giỏi diễn kịch trước mặt ông Tần. Tên khốn Tần Nam luôn dẫn người đến gây chuyện với hắn, xem hắn như là trò chơi mà đánh đập, sỉ nhục. Bà Tần che chở đứa con này rất tốt, mỗi lần Tần Nam làm sai, người gánh tội luôn là hắn. Tần Nam vay tiền ăn chơi, luôn là dùng tên của Tần Ưu, dễ dàng như vậy? Đúng, rất dễ dàng! Bởi vì Tần Nam đã quen với việc không chịu trách nhiệm, mà bà Tần cũng đã quen giúp Tần Nam đổ mọi lỗi lầm lên đầu hắn. Dần dần, Tần Ưu không còn hy vọng ai đến bên bảo vệ hắn nữa, người duy nhất có thể bảo vệ hắn là chính bản thân hắn. Tần Ưu bắt đầu phản kháng, hắn đánh đồng bọn của Tần Nam, đánh luôn cả tên khốn Tần Nam. Hắn như một con thú dữ phát điên, không ai có thể ngăn lại được. Tần Nam sợ hãi hắn, bà Tần oán hận hắn, ông Tần cực kỳ thất vọng về hắn. Nhưng Tần Ưu không quan tâm, hắn muốn mạnh mẽ hơn, để bọn họ không thể động đến hắn được nữa. Hắn muốn trả thù! Đúng vậy! Hắn muốn trả thù Tần gia, trả thù tất cả những người ức hiếp hắn! Hắn sẽ mạnh đến mức không một ai tổn hại đến hắn được nữa. Nhưng hắn lại tính sai một bước...] Hắn đến cùng cũng chỉ là học sinh, làm sao đủ sức đấu với đám chủ nợ mà Tần Nam gây sự. Suýt chút nữa thì hắn đã chết...] nhưng hắn không sợ hãi. Với Tần Ưu mà nói, sống hay chết đều không quá khác nhau, bởi chính hắn cũng không biết mình đang sống vì điều gì. Chỉ là, nếu hắn chết dễ dàng như thế, mẹ con Tần Nam sẽ rất hả hê, hắn không cam tâm! Hắn muốn họ phải trả giá! Tần Ưu nhớ đến cô gái cứu hắn, rõ ràng cô ấy đã bỏ đi, nhưng sau đó lại mang hắn đến bệnh viện. Hắn cảm nhận được sự không tình nguyện phát ra từ cô ấy. Là một người rất kỳ lạ! Bác sĩ đến kiểm tra cho Tần Ưu, hỏi hắn có cần báo cho người nhà hay không? Tần Ưu thấy hơi mỉa mai, hắn làm gì có người nhà? Tần Ưu chọn không báo, hắn hỏi người đưa hắn đến là ai, nhưng không ai rõ danh tín cô gái đó, chỉ biết cô ấy nộp cho hắn một năm tiền viện phí. Tần Ưu nhíu mày nghi hoặc, cô ấy có ý gì? Mọi người khen ngợi cô gái này hào phóng giúp đỡ người xa lạ, lại còn không lưu danh tín, nhưng hắn cảm thấy có gì đó không đúng lắm...] Cô gái đó, chỉ là trùng hợp thôi sao? Chỉnh sửa cuối 16 Tháng mười hai 2021 Chương 5 Quần Chúng Online 5 Tác giả Nhất Dạ Diễm Vũ Vì vấn đề bản quyền, mà mình lại không được xóa chương tại đây, nên mình đành đăng lại chương cũ. Các bạn muốn theo dõi nội dung tiếp theo thì hãy truy cập Mangatoon hoặc Noveltoon, tìm kiếm từ khóa "Xuyên Nhanh Kí Chủ Nhà Ta Bệnh Không Nhẹ" nhé. "Về sau các chú nhận tiền của cha mẹ tôi, nhưng phải đi theo tôi." Khuynh Diễm nâng ngón tay vén một lọn tóc ra sau tai, mỉm cười nói điều kiện. Vệ sĩ mở mắt ngơ ngác. Không phải hiện tại vốn là như vậy sao? "Muốn báo cáo việc của tôi, trước phải đưa tôi xem, không được tự ý nói linh tinh." Ta không muốn bị bất kì ai giám sát, dù là cha mẹ nguyên chủ cũng không được. "Vậy không tốt lắm đâu Đại tiểu thư...]" Vệ sĩ Giáp vẻ mặt khó xử, người thuê bọn họ là Sở tiên sinh, bọn họ quay đầu liền làm việc cho Sở tiểu thư thì không phù hợp đạo nghĩa giang hồ lắm. "Không tốt sao? Đúng thật là có chút không tốt...]" Khuynh Diễm nhíu mày suy nghĩ, chậm rãi gật gù, nói "Vẫn là tôi báo cáo các chú thì hơn." "Không, không, Đại tiểu thư đừng báo cáo. Chúng tôi đồng ý, làm gì có chuyện không tốt chứ?" Vệ sĩ Ất vỗ lên đầu vệ sĩ Giáp một cái chát vang dội. "Nhưng mà...]" Vệ sĩ Giáp còn muốn nói gì đó. "Không nhưng nhị gì cả, Đại tiểu thư là lão đại!" Vệ sĩ Bính dứt khoát bịt chặt miệng vệ sĩ Giáp. "Được, các chú nhớ kỹ, bán đứng tôi...]" Khuynh Diễm kéo dài giọng nói, cong khóe môi, tay làm động tác cắt ngang cổ "Tôi không chắc mình sẽ làm gì đâu." Vệ sĩ run cầm cập, Đại tiểu thư cười sao lại có đáng sợ như vậy chứ? Sở tiên sinh và Sở phu nhân chắc chắn con gái họ cần người bảo vệ sao? Sau khi nghe tin đại nhân vật không còn nguy hiểm đến tính mạng, an ổn tiếp tục sống. Khuynh Diễm thất vọng nộp cho hắn một năm viện phí, thầm chúc hắn nằm viện một năm...] không phải, nằm cả đời luôn để đỡ phải ra ngoài hủy diệt thế giới. Trong tiếng kêu la thảm thiết của Hệ Thống, cô quay lưng về nhà ngủ. Nó muốn cô ở lại chăm sóc đại nhân vật? Nằm mơ!! Ép buộc cô làm chuyện mất mặt như thế, còn muốn cô ở lại, để người khác nhìn rõ mặt cô à? [Kí chủ, ta ép cô làm chuyện gì mất mặt?] Hình như nó không hề để kí chủ làm chuyện sai trái nào...] "Cứu người!" Khuynh Diễm bất mãn "Loại chuyện như cứu người, sau này tốt nhất đừng kêu ta làm." Cứu...] cứu người? Cứu người là chuyện mất mặt sao? Rốt cuộc nó nhặt được thể loại kí chủ gì thế này? – – [Truyện được đăng tại MangaToon] Tần gia. "Hắn thế nào rồi?" Người phụ nữ trung niên dựa vào sofa, khoác trên người chiếc váy lụa, tay nâng ly trà mẫu đơn tinh xảo. Bà ta ngồi vắt chân, cố bắt chước dáng vẻ người có tiền, nhưng khí chất lại rất kém, giọng nói chua loét chói tai. "Chủ nợ lần này rất lợi hại, không trả tiền tuyệt đối không thoát được tội." Thiếu niên trẻ tuổi ngồi đối diện, khuôn mặt lấm lét sợ hãi "Nhưng mà lỡ như...] lỡ như hắn bị đánh chết, chúng ta...]" "Lo cái gì? Ai biết được chuyện này, giấy nợ đứng tên hắn, lại có cả hộ khẩu đính kèm, có truy cứu cũng là hắn tự làm tự chịu, tốt nhất là bị đánh chết!" Người phụ nữ đảo đảo mắt, giọng nói cay nghiệt "Tối nay mẹ sẽ nói với cha con, dùng tiền riêng của mẹ thay hắn trả món nợ này, mẹ con chúng ta liền trở thành người hiểu chuyện, đúng không?" "Thật sự không sao chứ mẹ?" Thiếu niên cứ thấy bất an. "Sao lúc đi vay tiền không thấy con sợ? Đúng là không có tiền đồ!" Người phụ nữ mắng một tiếng, nhưng giọng không có nửa phần tức giận, đầy vẻ cưng chiều dung túng. "Lần này không chỉ có mình con, chị cũng có phần. Chị ấy dùng tiền mua túi xách đem tặng người ta, sao mẹ không mắng chị?" Thiếu niên uất ức. "Hai chị em các con đều như nhau, chỉ biết làm loạn. Sau này còn ra ngoài vay nhiều tiền như thế, mẹ sẽ mặc kệ các con. Không có Tần Ưu thì lấy ai gánh thay, không phải lúc nào mẹ cũng có thể giúp các con trả nợ." "Con biết rồi. Con nhất định sẽ ngoan ngoãn!" Thiếu niên cười nịnh nọt hứa hẹn. "Con của mẹ đều rất ngoan!" Người phụ nữ âu yếm nhìn thiếu niên, chợt nghĩ tới chuyện gì đó, lập tức nghiến răng giận dữ "Chỉ tại Tần Ưu và con hồ ly tinh kia, mẹ sẽ cho bọn chúng sớm đoàn tụ với nhau!" Ting ting ting. Tiếng chuông cửa vang lên, người phụ nữ liền vội vàng đứng dậy "Cha con về, mau chuẩn bị!" – Bốp! Ông Tần giận dữ đập tay lên bàn. "Hôm nay chủ nợ tìm đến tận nhà, không ngờ...] Tiểu Ưu lại có thể làm ra chuyện này. May mà có Tiểu Nam ở nhà, nếu không...] nếu không...]" Bà Tần giọng run run, rồi như không kiềm nén được nữa, nước mắt liền giọt ngắn giọt dài rơi xuống. "Được rồi, khóc cái gì?" Ông Tần hơi hạ giọng, nhưng khóe mắt liếc qua tờ giấy nợ kí tên Tần Ưu, ông ta lại rống lên "Thằng khốn kiếp, năm lần bảy lượt tôi phải lấy tiền công ty ra trả nợ cho nó. Tần Ưu đâu? Gọi nó đến đây!" "Tiểu Ưu vẫn chưa về...] ông...] ông đừng tức giận. Tiểu Ưu còn nhỏ, cũng không thể trách nó." Bà Tần thút thít, sâu kín trong đáy mắt lóe lên một tia âm ngoan. "Còn nhỏ? Tiểu Nam là em trai nó, cũng không nhìn xem Tiểu Nam có bao nhiêu ngoan ngoãn, còn nó thì sao?" Ông Tần giận đến đỏ cả mắt "Nó không về thì bảo nó không cần về nữa, có chết cũng không liên quan đến Tần gia!" "Tôi biết công ty gần đây không dễ dàng, tôi có chút tiền để dành, ông cứ lấy tạm trả nợ cho thằng bé. Sau đó chúng ta gọi Tiểu Ưu về, từ từ dạy dỗ. Thằng bé thông minh hiểu chuyện, nhất định sẽ không tái phạm." Bà Tần ngoài mặt nói lời chân thành bảo vệ Tần Ưu, nhưng đáy lòng lại mừng thầm, cũng không hề cảm thấy có một điểm cắn rứt lương tâm nào. "Hiểu chuyện? Nó đã vay tiền bao nhiêu lần rồi? Bà muốn cho nó phá sạch cái nhà này sao?" "Dù gì Tiểu Ưu cũng là con trai ông...] lỡ như...] lỡ như đám người đó làm gì thằng bé...] chỉ một lần này nữa thôi, về sau chúng ta sẽ mặc kệ, được không ông?" Bà Tần nhẹ giọng nài nỉ. Làm sao bà ta dám bỏ mặc món nợ này, nợ là do Tần Nam vay, Tần Ưu vốn chỉ là chịu tội thay. Đợi Tần Ưu chết rồi, chủ nợ có thể không truy cứu tới con trai bà ta sao? Bà ta phải nhanh chóng trả nợ để bảo vệ Tần Nam, lại thuận tiện để ông Tần nhìn thấy bà ta có bao nhiêu nhẫn nhịn yêu thương con riêng của ông. Tội gì mà bà ta không tranh thủ cơ hội tốt này? Ông Tần chần chờ suy nghĩ, dù thế nào thì Tần Ưu cũng là con trai ông... Quan trọng là phần gia sản mẹ hắn để lại, Liễu gia tài sản nhiều như thế, ông vẫn chưa tra ra được. Tần Ưu cứ một mực nói không biết... càng nghĩ càng tức giận. Ông Tần nhìn vợ, gần đầy bà trở nên hiểu chuyện hơn rất nhiều. Bà nhẫn nhịn như thế, ông vẫn nên đối xử với bà tốt hơn. "Được rồi, chỉ một lần này nữa thôi, sau này sẽ mặc kệ nó. Bà nghỉ ngơi sớm đi, sắp tới thu xếp chút, cả nhà chúng ta cùng đi du lịch." "Thật sao?" Bà Tần vui mừng, ánh mắt lấp lánh nhìn chồng. Bà ta cảm thấy mình đúng là rất thông minh, có thể tính toán vẹn toàn như vậy, ông Tần rất ít khi chủ động quan tâm bà thế này. "Bà dặn dò mấy đứa nhỏ đi, không cần nói với Tần Ưu. Tôi không muốn nhìn thấy mặt nó!" Nhắc đến Tần Ưu, ông ta liền nghiến răng ghét bỏ. "Như vậy không tốt lắm...]" Bà Tần vẻ mặt khó xử nhưng đáy lòng lại khấp khởi. Ông có muốn nhìn thấy Tần Ưu, e cũng khó mà thấy được! "Quyết định như vậy đi!" Ông Tần cứng rắn, tỏ ý không thể cự tuyệt. Bà Tần trưng ra bộ mặt muốn nói lại thôi, cuối cùng im lặng tiến đến nằm trong lòng chồng. Ông Tần hơi nhíu mày, đưa tay muốn đẩy bà ta ra, nhưng lại nghĩ đến phần tiền bà chi trả món nợ của Tần Ưu, lại miễn cưỡng kéo bà vào lòng. Bà Tần vui mừng nhắm mắt lại, đã rất lâu rồi bà không được chồng ôm ấp cưng chiều thế này. – – Tần Ưu mở mắt, cảnh giác quan sát xung quanh. Mùi thuốc khử trùng xộc vào mũi, ống truyền dịch cắm trên tay, đau nhức âm ỉ lan khắp cơ thể. Đây là bệnh viện. Tần Ưu mơ hồ nhớ lại, hình như có người đã cứu hắn. Nếu hắn nhớ không lầm thì đó chính là một cô gái hoàn toàn xa lạ. Cô từ đâu xông vào đánh nhau với đám người trong hẻm nhỏ, đánh xong cô liền bỏ mặc hắn. Tần Ưu không thất vọng, cũng không trách móc, bởi hắn chưa bao giờ kỳ vọng điều gì từ người khác. Khi còn bé, lúc hắn bị ức hiếp, bắt nạt, hắn đã từng thấy tủi thân, cũng đã từng khóc trong tuyệt vọng, từng cầu mong một người nào đó đến bên giúp đỡ hắn, bảo vệ hắn. Nhưng dần dần, hắn nhận ra mình vốn dĩ rất cô độc. Thế gian rộng lớn nhưng không một ai cần hắn, ngay cả gia đình cũng không. Vốn dĩ người Tần gia chưa bao giờ xem hắn là gia đình. Từ ban đầu, chỉ có hắn đơn phương khát cầu tình cảm gia đình từ bọn họ. Càng trưởng thành, hắn càng nhận ra bản thân buồn cười đến mức nào. Tần gia vốn dĩ không cần hắn, thứ bọn họ cần chỉ là tiền tài mẹ hắn để lại. Hắn mang trên người danh nghĩa thiếu gia nhà họ Tần, nhưng chưa một ngày nào trôi qua tốt đẹp. Ông Tần chỉ quan tâm đến tiền, ngày ngày không ngừng đánh đập hắn. Ông ta nhốt hắn bên dưới tầng hầm tối tăm, có lúc còn bỏ quên hắn nhiều ngày, chỉ đến khi bực tức tìm người trút giận ông ta mới nhớ ra hắn. Bà Tần thường xuyên mắng chửi hắn, mỉa mai mẹ hắn, nhưng bà ta lại rất giỏi diễn kịch trước mặt ông Tần. Tên khốn Tần Nam luôn dẫn người đến gây chuyện với hắn, xem hắn như là trò chơi mà đánh đập, sỉ nhục. Bà Tần che chở đứa con này rất tốt, mỗi lần Tần Nam làm sai, người gánh tội luôn là hắn. Tần Nam vay tiền ăn chơi, luôn là dùng tên của Tần Ưu, dễ dàng như vậy? Đúng, rất dễ dàng! Bởi vì Tần Nam đã quen với việc không chịu trách nhiệm, mà bà Tần cũng đã quen giúp Tần Nam đổ mọi lỗi lầm lên đầu hắn. Dần dần, Tần Ưu không còn hy vọng ai đến bên bảo vệ hắn nữa, người duy nhất có thể bảo vệ hắn là chính bản thân hắn. Tần Ưu bắt đầu phản kháng, hắn đánh đồng bọn của Tần Nam, đánh luôn cả tên khốn Tần Nam. Hắn như một con thú dữ phát điên, không ai có thể ngăn lại được. Tần Nam sợ hãi hắn, bà Tần oán hận hắn, ông Tần cực kỳ thất vọng về hắn. Nhưng Tần Ưu không quan tâm, hắn muốn mạnh mẽ hơn, để bọn họ không thể động đến hắn được nữa. Hắn muốn trả thù! Đúng vậy! Hắn muốn trả thù Tần gia, trả thù tất cả những người ức hiếp hắn! Hắn sẽ mạnh đến mức không một ai tổn hại đến hắn được nữa. Nhưng hắn lại tính sai một bước...] Hắn đến cùng cũng chỉ là học sinh, làm sao đủ sức đấu với đám chủ nợ mà Tần Nam gây sự. Suýt chút nữa thì hắn đã chết...] nhưng hắn không sợ hãi. Với Tần Ưu mà nói, sống hay chết đều không quá khác nhau, bởi chính hắn cũng không biết mình đang sống vì điều gì. Chỉ là, nếu hắn chết dễ dàng như thế, mẹ con Tần Nam sẽ rất hả hê, hắn không cam tâm! Hắn muốn họ phải trả giá! Tần Ưu nhớ đến cô gái cứu hắn, rõ ràng cô ấy đã bỏ đi, nhưng sau đó lại mang hắn đến bệnh viện. Hắn cảm nhận được sự không tình nguyện phát ra từ cô ấy. Là một người rất kỳ lạ! Bác sĩ đến kiểm tra cho Tần Ưu, hỏi hắn có cần báo cho người nhà hay không? Tần Ưu thấy hơi mỉa mai, hắn làm gì có người nhà? Tần Ưu chọn không báo, hắn hỏi người đưa hắn đến là ai, nhưng không ai rõ danh tín cô gái đó, chỉ biết cô ấy nộp cho hắn một năm tiền viện phí. Tần Ưu nhíu mày nghi hoặc, cô ấy có ý gì? Mọi người khen ngợi cô gái này hào phóng giúp đỡ người xa lạ, lại còn không lưu danh tín, nhưng hắn cảm thấy có gì đó không đúng lắm...] Cô gái đó, chỉ là trùng hợp thôi sao? Chỉnh sửa cuối 16 Tháng mười hai 2021 Chương 5 Quần Chúng Online 5 Tác giả Nhất Dạ Diễm Vũ Vì vấn đề bản quyền, mà mình lại không được xóa chương tại đây, nên mình đành đăng lại chương cũ. Các bạn muốn theo dõi nội dung tiếp theo thì hãy truy cập Mangatoon hoặc Noveltoon, tìm kiếm từ khóa "Xuyên Nhanh Kí Chủ Nhà Ta Bệnh Không Nhẹ" nhé. "Về sau các chú nhận tiền của cha mẹ tôi, nhưng phải đi theo tôi." Khuynh Diễm nâng ngón tay vén một lọn tóc ra sau tai, mỉm cười nói điều kiện. Vệ sĩ mở mắt ngơ ngác. Không phải hiện tại vốn là như vậy sao? "Muốn báo cáo việc của tôi, trước phải đưa tôi xem, không được tự ý nói linh tinh." Ta không muốn bị bất kì ai giám sát, dù là cha mẹ nguyên chủ cũng không được. "Vậy không tốt lắm đâu Đại tiểu thư...]" Vệ sĩ Giáp vẻ mặt khó xử, người thuê bọn họ là Sở tiên sinh, bọn họ quay đầu liền làm việc cho Sở tiểu thư thì không phù hợp đạo nghĩa giang hồ lắm. "Không tốt sao? Đúng thật là có chút không tốt...]" Khuynh Diễm nhíu mày suy nghĩ, chậm rãi gật gù, nói "Vẫn là tôi báo cáo các chú thì hơn." "Không, không, Đại tiểu thư đừng báo cáo. Chúng tôi đồng ý, làm gì có chuyện không tốt chứ?" Vệ sĩ Ất vỗ lên đầu vệ sĩ Giáp một cái chát vang dội. "Nhưng mà...]" Vệ sĩ Giáp còn muốn nói gì đó. "Không nhưng nhị gì cả, Đại tiểu thư là lão đại!" Vệ sĩ Bính dứt khoát bịt chặt miệng vệ sĩ Giáp. "Được, các chú nhớ kỹ, bán đứng tôi...]" Khuynh Diễm kéo dài giọng nói, cong khóe môi, tay làm động tác cắt ngang cổ "Tôi không chắc mình sẽ làm gì đâu." Vệ sĩ run cầm cập, Đại tiểu thư cười sao lại có đáng sợ như vậy chứ? Sở tiên sinh và Sở phu nhân chắc chắn con gái họ cần người bảo vệ sao? Sau khi nghe tin đại nhân vật không còn nguy hiểm đến tính mạng, an ổn tiếp tục sống. Khuynh Diễm thất vọng nộp cho hắn một năm viện phí, thầm chúc hắn nằm viện một năm...] không phải, nằm cả đời luôn để đỡ phải ra ngoài hủy diệt thế giới. Trong tiếng kêu la thảm thiết của Hệ Thống, cô quay lưng về nhà ngủ. Nó muốn cô ở lại chăm sóc đại nhân vật? Nằm mơ!! Ép buộc cô làm chuyện mất mặt như thế, còn muốn cô ở lại, để người khác nhìn rõ mặt cô à? [Kí chủ, ta ép cô làm chuyện gì mất mặt?] Hình như nó không hề để kí chủ làm chuyện sai trái nào...] "Cứu người!" Khuynh Diễm bất mãn "Loại chuyện như cứu người, sau này tốt nhất đừng kêu ta làm." Cứu...] cứu người? Cứu người là chuyện mất mặt sao? Rốt cuộc nó nhặt được thể loại kí chủ gì thế này? – – [Truyện được đăng tại MangaToon] Tần gia. "Hắn thế nào rồi?" Người phụ nữ trung niên dựa vào sofa, khoác trên người chiếc váy lụa, tay nâng ly trà mẫu đơn tinh xảo. Bà ta ngồi vắt chân, cố bắt chước dáng vẻ người có tiền, nhưng khí chất lại rất kém, giọng nói chua loét chói tai. "Chủ nợ lần này rất lợi hại, không trả tiền tuyệt đối không thoát được tội." Thiếu niên trẻ tuổi ngồi đối diện, khuôn mặt lấm lét sợ hãi "Nhưng mà lỡ như...] lỡ như hắn bị đánh chết, chúng ta...]" "Lo cái gì? Ai biết được chuyện này, giấy nợ đứng tên hắn, lại có cả hộ khẩu đính kèm, có truy cứu cũng là hắn tự làm tự chịu, tốt nhất là bị đánh chết!" Người phụ nữ đảo đảo mắt, giọng nói cay nghiệt "Tối nay mẹ sẽ nói với cha con, dùng tiền riêng của mẹ thay hắn trả món nợ này, mẹ con chúng ta liền trở thành người hiểu chuyện, đúng không?" "Thật sự không sao chứ mẹ?" Thiếu niên cứ thấy bất an. "Sao lúc đi vay tiền không thấy con sợ? Đúng là không có tiền đồ!" Người phụ nữ mắng một tiếng, nhưng giọng không có nửa phần tức giận, đầy vẻ cưng chiều dung túng. "Lần này không chỉ có mình con, chị cũng có phần. Chị ấy dùng tiền mua túi xách đem tặng người ta, sao mẹ không mắng chị?" Thiếu niên uất ức. "Hai chị em các con đều như nhau, chỉ biết làm loạn. Sau này còn ra ngoài vay nhiều tiền như thế, mẹ sẽ mặc kệ các con. Không có Tần Ưu thì lấy ai gánh thay, không phải lúc nào mẹ cũng có thể giúp các con trả nợ." "Con biết rồi. Con nhất định sẽ ngoan ngoãn!" Thiếu niên cười nịnh nọt hứa hẹn. "Con của mẹ đều rất ngoan!" Người phụ nữ âu yếm nhìn thiếu niên, chợt nghĩ tới chuyện gì đó, lập tức nghiến răng giận dữ "Chỉ tại Tần Ưu và con hồ ly tinh kia, mẹ sẽ cho bọn chúng sớm đoàn tụ với nhau!" Ting ting ting. Tiếng chuông cửa vang lên, người phụ nữ liền vội vàng đứng dậy "Cha con về, mau chuẩn bị!" – Bốp! Ông Tần giận dữ đập tay lên bàn. "Hôm nay chủ nợ tìm đến tận nhà, không ngờ...] Tiểu Ưu lại có thể làm ra chuyện này. May mà có Tiểu Nam ở nhà, nếu không...] nếu không...]" Bà Tần giọng run run, rồi như không kiềm nén được nữa, nước mắt liền giọt ngắn giọt dài rơi xuống. "Được rồi, khóc cái gì?" Ông Tần hơi hạ giọng, nhưng khóe mắt liếc qua tờ giấy nợ kí tên Tần Ưu, ông ta lại rống lên "Thằng khốn kiếp, năm lần bảy lượt tôi phải lấy tiền công ty ra trả nợ cho nó. Tần Ưu đâu? Gọi nó đến đây!" "Tiểu Ưu vẫn chưa về...] ông...] ông đừng tức giận. Tiểu Ưu còn nhỏ, cũng không thể trách nó." Bà Tần thút thít, sâu kín trong đáy mắt lóe lên một tia âm ngoan. "Còn nhỏ? Tiểu Nam là em trai nó, cũng không nhìn xem Tiểu Nam có bao nhiêu ngoan ngoãn, còn nó thì sao?" Ông Tần giận đến đỏ cả mắt "Nó không về thì bảo nó không cần về nữa, có chết cũng không liên quan đến Tần gia!" "Tôi biết công ty gần đây không dễ dàng, tôi có chút tiền để dành, ông cứ lấy tạm trả nợ cho thằng bé. Sau đó chúng ta gọi Tiểu Ưu về, từ từ dạy dỗ. Thằng bé thông minh hiểu chuyện, nhất định sẽ không tái phạm." Bà Tần ngoài mặt nói lời chân thành bảo vệ Tần Ưu, nhưng đáy lòng lại mừng thầm, cũng không hề cảm thấy có một điểm cắn rứt lương tâm nào. "Hiểu chuyện? Nó đã vay tiền bao nhiêu lần rồi? Bà muốn cho nó phá sạch cái nhà này sao?" "Dù gì Tiểu Ưu cũng là con trai ông...] lỡ như...] lỡ như đám người đó làm gì thằng bé...] chỉ một lần này nữa thôi, về sau chúng ta sẽ mặc kệ, được không ông?" Bà Tần nhẹ giọng nài nỉ. Làm sao bà ta dám bỏ mặc món nợ này, nợ là do Tần Nam vay, Tần Ưu vốn chỉ là chịu tội thay. Đợi Tần Ưu chết rồi, chủ nợ có thể không truy cứu tới con trai bà ta sao? Bà ta phải nhanh chóng trả nợ để bảo vệ Tần Nam, lại thuận tiện để ông Tần nhìn thấy bà ta có bao nhiêu nhẫn nhịn yêu thương con riêng của ông. Tội gì mà bà ta không tranh thủ cơ hội tốt này? Ông Tần chần chờ suy nghĩ, dù thế nào thì Tần Ưu cũng là con trai ông... Quan trọng là phần gia sản mẹ hắn để lại, Liễu gia tài sản nhiều như thế, ông vẫn chưa tra ra được. Tần Ưu cứ một mực nói không biết... càng nghĩ càng tức giận. Ông Tần nhìn vợ, gần đầy bà trở nên hiểu chuyện hơn rất nhiều. Bà nhẫn nhịn như thế, ông vẫn nên đối xử với bà tốt hơn. "Được rồi, chỉ một lần này nữa thôi, sau này sẽ mặc kệ nó. Bà nghỉ ngơi sớm đi, sắp tới thu xếp chút, cả nhà chúng ta cùng đi du lịch." "Thật sao?" Bà Tần vui mừng, ánh mắt lấp lánh nhìn chồng. Bà ta cảm thấy mình đúng là rất thông minh, có thể tính toán vẹn toàn như vậy, ông Tần rất ít khi chủ động quan tâm bà thế này. "Bà dặn dò mấy đứa nhỏ đi, không cần nói với Tần Ưu. Tôi không muốn nhìn thấy mặt nó!" Nhắc đến Tần Ưu, ông ta liền nghiến răng ghét bỏ. "Như vậy không tốt lắm...]" Bà Tần vẻ mặt khó xử nhưng đáy lòng lại khấp khởi. Ông có muốn nhìn thấy Tần Ưu, e cũng khó mà thấy được! "Quyết định như vậy đi!" Ông Tần cứng rắn, tỏ ý không thể cự tuyệt. Bà Tần trưng ra bộ mặt muốn nói lại thôi, cuối cùng im lặng tiến đến nằm trong lòng chồng. Ông Tần hơi nhíu mày, đưa tay muốn đẩy bà ta ra, nhưng lại nghĩ đến phần tiền bà chi trả món nợ của Tần Ưu, lại miễn cưỡng kéo bà vào lòng. Bà Tần vui mừng nhắm mắt lại, đã rất lâu rồi bà không được chồng ôm ấp cưng chiều thế này. – – Tần Ưu mở mắt, cảnh giác quan sát xung quanh. Mùi thuốc khử trùng xộc vào mũi, ống truyền dịch cắm trên tay, đau nhức âm ỉ lan khắp cơ thể. Đây là bệnh viện. Tần Ưu mơ hồ nhớ lại, hình như có người đã cứu hắn. Nếu hắn nhớ không lầm thì đó chính là một cô gái hoàn toàn xa lạ. Cô từ đâu xông vào đánh nhau với đám người trong hẻm nhỏ, đánh xong cô liền bỏ mặc hắn. Tần Ưu không thất vọng, cũng không trách móc, bởi hắn chưa bao giờ kỳ vọng điều gì từ người khác. Khi còn bé, lúc hắn bị ức hiếp, bắt nạt, hắn đã từng thấy tủi thân, cũng đã từng khóc trong tuyệt vọng, từng cầu mong một người nào đó đến bên giúp đỡ hắn, bảo vệ hắn. Nhưng dần dần, hắn nhận ra mình vốn dĩ rất cô độc. Thế gian rộng lớn nhưng không một ai cần hắn, ngay cả gia đình cũng không. Vốn dĩ người Tần gia chưa bao giờ xem hắn là gia đình. Từ ban đầu, chỉ có hắn đơn phương khát cầu tình cảm gia đình từ bọn họ. Càng trưởng thành, hắn càng nhận ra bản thân buồn cười đến mức nào. Tần gia vốn dĩ không cần hắn, thứ bọn họ cần chỉ là tiền tài mẹ hắn để lại. Hắn mang trên người danh nghĩa thiếu gia nhà họ Tần, nhưng chưa một ngày nào trôi qua tốt đẹp. Ông Tần chỉ quan tâm đến tiền, ngày ngày không ngừng đánh đập hắn. Ông ta nhốt hắn bên dưới tầng hầm tối tăm, có lúc còn bỏ quên hắn nhiều ngày, chỉ đến khi bực tức tìm người trút giận ông ta mới nhớ ra hắn. Bà Tần thường xuyên mắng chửi hắn, mỉa mai mẹ hắn, nhưng bà ta lại rất giỏi diễn kịch trước mặt ông Tần. Tên khốn Tần Nam luôn dẫn người đến gây chuyện với hắn, xem hắn như là trò chơi mà đánh đập, sỉ nhục. Bà Tần che chở đứa con này rất tốt, mỗi lần Tần Nam làm sai, người gánh tội luôn là hắn. Tần Nam vay tiền ăn chơi, luôn là dùng tên của Tần Ưu, dễ dàng như vậy? Đúng, rất dễ dàng! Bởi vì Tần Nam đã quen với việc không chịu trách nhiệm, mà bà Tần cũng đã quen giúp Tần Nam đổ mọi lỗi lầm lên đầu hắn. Dần dần, Tần Ưu không còn hy vọng ai đến bên bảo vệ hắn nữa, người duy nhất có thể bảo vệ hắn là chính bản thân hắn. Tần Ưu bắt đầu phản kháng, hắn đánh đồng bọn của Tần Nam, đánh luôn cả tên khốn Tần Nam. Hắn như một con thú dữ phát điên, không ai có thể ngăn lại được. Tần Nam sợ hãi hắn, bà Tần oán hận hắn, ông Tần cực kỳ thất vọng về hắn. Nhưng Tần Ưu không quan tâm, hắn muốn mạnh mẽ hơn, để bọn họ không thể động đến hắn được nữa. Hắn muốn trả thù! Đúng vậy! Hắn muốn trả thù Tần gia, trả thù tất cả những người ức hiếp hắn! Hắn sẽ mạnh đến mức không một ai tổn hại đến hắn được nữa. Nhưng hắn lại tính sai một bước...] Hắn đến cùng cũng chỉ là học sinh, làm sao đủ sức đấu với đám chủ nợ mà Tần Nam gây sự. Suýt chút nữa thì hắn đã chết...] nhưng hắn không sợ hãi. Với Tần Ưu mà nói, sống hay chết đều không quá khác nhau, bởi chính hắn cũng không biết mình đang sống vì điều gì. Chỉ là, nếu hắn chết dễ dàng như thế, mẹ con Tần Nam sẽ rất hả hê, hắn không cam tâm! Hắn muốn họ phải trả giá! Tần Ưu nhớ đến cô gái cứu hắn, rõ ràng cô ấy đã bỏ đi, nhưng sau đó lại mang hắn đến bệnh viện. Hắn cảm nhận được sự không tình nguyện phát ra từ cô ấy. Là một người rất kỳ lạ! Bác sĩ đến kiểm tra cho Tần Ưu, hỏi hắn có cần báo cho người nhà hay không? Tần Ưu thấy hơi mỉa mai, hắn làm gì có người nhà? Tần Ưu chọn không báo, hắn hỏi người đưa hắn đến là ai, nhưng không ai rõ danh tín cô gái đó, chỉ biết cô ấy nộp cho hắn một năm tiền viện phí. Tần Ưu nhíu mày nghi hoặc, cô ấy có ý gì? Mọi người khen ngợi cô gái này hào phóng giúp đỡ người xa lạ, lại còn không lưu danh tín, nhưng hắn cảm thấy có gì đó không đúng lắm...] Cô gái đó, chỉ là trùng hợp thôi sao? Chỉnh sửa cuối 16 Tháng mười hai 2021 Chương 5 Quần Chúng Online 5 Tác giả Nhất Dạ Diễm Vũ Vì vấn đề bản quyền, mà mình lại không được xóa chương tại đây, nên mình đành đăng lại chương cũ. Các bạn muốn theo dõi nội dung tiếp theo thì hãy truy cập Mangatoon hoặc Noveltoon, tìm kiếm từ khóa "Xuyên Nhanh Kí Chủ Nhà Ta Bệnh Không Nhẹ" nhé. "Về sau các chú nhận tiền của cha mẹ tôi, nhưng phải đi theo tôi." Khuynh Diễm nâng ngón tay vén một lọn tóc ra sau tai, mỉm cười nói điều kiện. Vệ sĩ mở mắt ngơ ngác. Không phải hiện tại vốn là như vậy sao? "Muốn báo cáo việc của tôi, trước phải đưa tôi xem, không được tự ý nói linh tinh." Ta không muốn bị bất kì ai giám sát, dù là cha mẹ nguyên chủ cũng không được. "Vậy không tốt lắm đâu Đại tiểu thư...]" Vệ sĩ Giáp vẻ mặt khó xử, người thuê bọn họ là Sở tiên sinh, bọn họ quay đầu liền làm việc cho Sở tiểu thư thì không phù hợp đạo nghĩa giang hồ lắm. "Không tốt sao? Đúng thật là có chút không tốt...]" Khuynh Diễm nhíu mày suy nghĩ, chậm rãi gật gù, nói "Vẫn là tôi báo cáo các chú thì hơn." "Không, không, Đại tiểu thư đừng báo cáo. Chúng tôi đồng ý, làm gì có chuyện không tốt chứ?" Vệ sĩ Ất vỗ lên đầu vệ sĩ Giáp một cái chát vang dội. "Nhưng mà...]" Vệ sĩ Giáp còn muốn nói gì đó. "Không nhưng nhị gì cả, Đại tiểu thư là lão đại!" Vệ sĩ Bính dứt khoát bịt chặt miệng vệ sĩ Giáp. "Được, các chú nhớ kỹ, bán đứng tôi...]" Khuynh Diễm kéo dài giọng nói, cong khóe môi, tay làm động tác cắt ngang cổ "Tôi không chắc mình sẽ làm gì đâu." Vệ sĩ run cầm cập, Đại tiểu thư cười sao lại có đáng sợ như vậy chứ? Sở tiên sinh và Sở phu nhân chắc chắn con gái họ cần người bảo vệ sao? Sau khi nghe tin đại nhân vật không còn nguy hiểm đến tính mạng, an ổn tiếp tục sống. Khuynh Diễm thất vọng nộp cho hắn một năm viện phí, thầm chúc hắn nằm viện một năm...] không phải, nằm cả đời luôn để đỡ phải ra ngoài hủy diệt thế giới. Trong tiếng kêu la thảm thiết của Hệ Thống, cô quay lưng về nhà ngủ. Nó muốn cô ở lại chăm sóc đại nhân vật? Nằm mơ!! Ép buộc cô làm chuyện mất mặt như thế, còn muốn cô ở lại, để người khác nhìn rõ mặt cô à? [Kí chủ, ta ép cô làm chuyện gì mất mặt?] Hình như nó không hề để kí chủ làm chuyện sai trái nào...] "Cứu người!" Khuynh Diễm bất mãn "Loại chuyện như cứu người, sau này tốt nhất đừng kêu ta làm." Cứu...] cứu người? Cứu người là chuyện mất mặt sao? Rốt cuộc nó nhặt được thể loại kí chủ gì thế này? – – [Truyện được đăng tại MangaToon] Tần gia. "Hắn thế nào rồi?" Người phụ nữ trung niên dựa vào sofa, khoác trên người chiếc váy lụa, tay nâng ly trà mẫu đơn tinh xảo. Bà ta ngồi vắt chân, cố bắt chước dáng vẻ người có tiền, nhưng khí chất lại rất kém, giọng nói chua loét chói tai. "Chủ nợ lần này rất lợi hại, không trả tiền tuyệt đối không thoát được tội." Thiếu niên trẻ tuổi ngồi đối diện, khuôn mặt lấm lét sợ hãi "Nhưng mà lỡ như...] lỡ như hắn bị đánh chết, chúng ta...]" "Lo cái gì? Ai biết được chuyện này, giấy nợ đứng tên hắn, lại có cả hộ khẩu đính kèm, có truy cứu cũng là hắn tự làm tự chịu, tốt nhất là bị đánh chết!" Người phụ nữ đảo đảo mắt, giọng nói cay nghiệt "Tối nay mẹ sẽ nói với cha con, dùng tiền riêng của mẹ thay hắn trả món nợ này, mẹ con chúng ta liền trở thành người hiểu chuyện, đúng không?" "Thật sự không sao chứ mẹ?" Thiếu niên cứ thấy bất an. "Sao lúc đi vay tiền không thấy con sợ? Đúng là không có tiền đồ!" Người phụ nữ mắng một tiếng, nhưng giọng không có nửa phần tức giận, đầy vẻ cưng chiều dung túng. "Lần này không chỉ có mình con, chị cũng có phần. Chị ấy dùng tiền mua túi xách đem tặng người ta, sao mẹ không mắng chị?" Thiếu niên uất ức. "Hai chị em các con đều như nhau, chỉ biết làm loạn. Sau này còn ra ngoài vay nhiều tiền như thế, mẹ sẽ mặc kệ các con. Không có Tần Ưu thì lấy ai gánh thay, không phải lúc nào mẹ cũng có thể giúp các con trả nợ." "Con biết rồi. Con nhất định sẽ ngoan ngoãn!" Thiếu niên cười nịnh nọt hứa hẹn. "Con của mẹ đều rất ngoan!" Người phụ nữ âu yếm nhìn thiếu niên, chợt nghĩ tới chuyện gì đó, lập tức nghiến răng giận dữ "Chỉ tại Tần Ưu và con hồ ly tinh kia, mẹ sẽ cho bọn chúng sớm đoàn tụ với nhau!" Ting ting ting. Tiếng chuông cửa vang lên, người phụ nữ liền vội vàng đứng dậy "Cha con về, mau chuẩn bị!" – Bốp! Ông Tần giận dữ đập tay lên bàn. "Hôm nay chủ nợ tìm đến tận nhà, không ngờ...] Tiểu Ưu lại có thể làm ra chuyện này. May mà có Tiểu Nam ở nhà, nếu không...] nếu không...]" Bà Tần giọng run run, rồi như không kiềm nén được nữa, nước mắt liền giọt ngắn giọt dài rơi xuống. "Được rồi, khóc cái gì?" Ông Tần hơi hạ giọng, nhưng khóe mắt liếc qua tờ giấy nợ kí tên Tần Ưu, ông ta lại rống lên "Thằng khốn kiếp, năm lần bảy lượt tôi phải lấy tiền công ty ra trả nợ cho nó. Tần Ưu đâu? Gọi nó đến đây!" "Tiểu Ưu vẫn chưa về...] ông...] ông đừng tức giận. Tiểu Ưu còn nhỏ, cũng không thể trách nó." Bà Tần thút thít, sâu kín trong đáy mắt lóe lên một tia âm ngoan. "Còn nhỏ? Tiểu Nam là em trai nó, cũng không nhìn xem Tiểu Nam có bao nhiêu ngoan ngoãn, còn nó thì sao?" Ông Tần giận đến đỏ cả mắt "Nó không về thì bảo nó không cần về nữa, có chết cũng không liên quan đến Tần gia!" "Tôi biết công ty gần đây không dễ dàng, tôi có chút tiền để dành, ông cứ lấy tạm trả nợ cho thằng bé. Sau đó chúng ta gọi Tiểu Ưu về, từ từ dạy dỗ. Thằng bé thông minh hiểu chuyện, nhất định sẽ không tái phạm." Bà Tần ngoài mặt nói lời chân thành bảo vệ Tần Ưu, nhưng đáy lòng lại mừng thầm, cũng không hề cảm thấy có một điểm cắn rứt lương tâm nào. "Hiểu chuyện? Nó đã vay tiền bao nhiêu lần rồi? Bà muốn cho nó phá sạch cái nhà này sao?" "Dù gì Tiểu Ưu cũng là con trai ông...] lỡ như...] lỡ như đám người đó làm gì thằng bé...] chỉ một lần này nữa thôi, về sau chúng ta sẽ mặc kệ, được không ông?" Bà Tần nhẹ giọng nài nỉ. Làm sao bà ta dám bỏ mặc món nợ này, nợ là do Tần Nam vay, Tần Ưu vốn chỉ là chịu tội thay. Đợi Tần Ưu chết rồi, chủ nợ có thể không truy cứu tới con trai bà ta sao? Bà ta phải nhanh chóng trả nợ để bảo vệ Tần Nam, lại thuận tiện để ông Tần nhìn thấy bà ta có bao nhiêu nhẫn nhịn yêu thương con riêng của ông. Tội gì mà bà ta không tranh thủ cơ hội tốt này? Ông Tần chần chờ suy nghĩ, dù thế nào thì Tần Ưu cũng là con trai ông... Quan trọng là phần gia sản mẹ hắn để lại, Liễu gia tài sản nhiều như thế, ông vẫn chưa tra ra được. Tần Ưu cứ một mực nói không biết... càng nghĩ càng tức giận. Ông Tần nhìn vợ, gần đầy bà trở nên hiểu chuyện hơn rất nhiều. Bà nhẫn nhịn như thế, ông vẫn nên đối xử với bà tốt hơn. "Được rồi, chỉ một lần này nữa thôi, sau này sẽ mặc kệ nó. Bà nghỉ ngơi sớm đi, sắp tới thu xếp chút, cả nhà chúng ta cùng đi du lịch." "Thật sao?" Bà Tần vui mừng, ánh mắt lấp lánh nhìn chồng. Bà ta cảm thấy mình đúng là rất thông minh, có thể tính toán vẹn toàn như vậy, ông Tần rất ít khi chủ động quan tâm bà thế này. "Bà dặn dò mấy đứa nhỏ đi, không cần nói với Tần Ưu. Tôi không muốn nhìn thấy mặt nó!" Nhắc đến Tần Ưu, ông ta liền nghiến răng ghét bỏ. "Như vậy không tốt lắm...]" Bà Tần vẻ mặt khó xử nhưng đáy lòng lại khấp khởi. Ông có muốn nhìn thấy Tần Ưu, e cũng khó mà thấy được! "Quyết định như vậy đi!" Ông Tần cứng rắn, tỏ ý không thể cự tuyệt. Bà Tần trưng ra bộ mặt muốn nói lại thôi, cuối cùng im lặng tiến đến nằm trong lòng chồng. Ông Tần hơi nhíu mày, đưa tay muốn đẩy bà ta ra, nhưng lại nghĩ đến phần tiền bà chi trả món nợ của Tần Ưu, lại miễn cưỡng kéo bà vào lòng. Bà Tần vui mừng nhắm mắt lại, đã rất lâu rồi bà không được chồng ôm ấp cưng chiều thế này. – – Tần Ưu mở mắt, cảnh giác quan sát xung quanh. Mùi thuốc khử trùng xộc vào mũi, ống truyền dịch cắm trên tay, đau nhức âm ỉ lan khắp cơ thể. Đây là bệnh viện. Tần Ưu mơ hồ nhớ lại, hình như có người đã cứu hắn. Nếu hắn nhớ không lầm thì đó chính là một cô gái hoàn toàn xa lạ. Cô từ đâu xông vào đánh nhau với đám người trong hẻm nhỏ, đánh xong cô liền bỏ mặc hắn. Tần Ưu không thất vọng, cũng không trách móc, bởi hắn chưa bao giờ kỳ vọng điều gì từ người khác. Khi còn bé, lúc hắn bị ức hiếp, bắt nạt, hắn đã từng thấy tủi thân, cũng đã từng khóc trong tuyệt vọng, từng cầu mong một người nào đó đến bên giúp đỡ hắn, bảo vệ hắn. Nhưng dần dần, hắn nhận ra mình vốn dĩ rất cô độc. Thế gian rộng lớn nhưng không một ai cần hắn, ngay cả gia đình cũng không. Vốn dĩ người Tần gia chưa bao giờ xem hắn là gia đình. Từ ban đầu, chỉ có hắn đơn phương khát cầu tình cảm gia đình từ bọn họ. Càng trưởng thành, hắn càng nhận ra bản thân buồn cười đến mức nào. Tần gia vốn dĩ không cần hắn, thứ bọn họ cần chỉ là tiền tài mẹ hắn để lại. Hắn mang trên người danh nghĩa thiếu gia nhà họ Tần, nhưng chưa một ngày nào trôi qua tốt đẹp. Ông Tần chỉ quan tâm đến tiền, ngày ngày không ngừng đánh đập hắn. Ông ta nhốt hắn bên dưới tầng hầm tối tăm, có lúc còn bỏ quên hắn nhiều ngày, chỉ đến khi bực tức tìm người trút giận ông ta mới nhớ ra hắn. Bà Tần thường xuyên mắng chửi hắn, mỉa mai mẹ hắn, nhưng bà ta lại rất giỏi diễn kịch trước mặt ông Tần. Tên khốn Tần Nam luôn dẫn người đến gây chuyện với hắn, xem hắn như là trò chơi mà đánh đập, sỉ nhục. Bà Tần che chở đứa con này rất tốt, mỗi lần Tần Nam làm sai, người gánh tội luôn là hắn. Tần Nam vay tiền ăn chơi, luôn là dùng tên của Tần Ưu, dễ dàng như vậy? Đúng, rất dễ dàng! Bởi vì Tần Nam đã quen với việc không chịu trách nhiệm, mà bà Tần cũng đã quen giúp Tần Nam đổ mọi lỗi lầm lên đầu hắn. Dần dần, Tần Ưu không còn hy vọng ai đến bên bảo vệ hắn nữa, người duy nhất có thể bảo vệ hắn là chính bản thân hắn. Tần Ưu bắt đầu phản kháng, hắn đánh đồng bọn của Tần Nam, đánh luôn cả tên khốn Tần Nam. Hắn như một con thú dữ phát điên, không ai có thể ngăn lại được. Tần Nam sợ hãi hắn, bà Tần oán hận hắn, ông Tần cực kỳ thất vọng về hắn. Nhưng Tần Ưu không quan tâm, hắn muốn mạnh mẽ hơn, để bọn họ không thể động đến hắn được nữa. Hắn muốn trả thù! Đúng vậy! Hắn muốn trả thù Tần gia, trả thù tất cả những người ức hiếp hắn! Hắn sẽ mạnh đến mức không một ai tổn hại đến hắn được nữa. Nhưng hắn lại tính sai một bước...] Hắn đến cùng cũng chỉ là học sinh, làm sao đủ sức đấu với đám chủ nợ mà Tần Nam gây sự. Suýt chút nữa thì hắn đã chết...] nhưng hắn không sợ hãi. Với Tần Ưu mà nói, sống hay chết đều không quá khác nhau, bởi chính hắn cũng không biết mình đang sống vì điều gì. Chỉ là, nếu hắn chết dễ dàng như thế, mẹ con Tần Nam sẽ rất hả hê, hắn không cam tâm! Hắn muốn họ phải trả giá! Tần Ưu nhớ đến cô gái cứu hắn, rõ ràng cô ấy đã bỏ đi, nhưng sau đó lại mang hắn đến bệnh viện. Hắn cảm nhận được sự không tình nguyện phát ra từ cô ấy. Là một người rất kỳ lạ! Bác sĩ đến kiểm tra cho Tần Ưu, hỏi hắn có cần báo cho người nhà hay không? Tần Ưu thấy hơi mỉa mai, hắn làm gì có người nhà? Tần Ưu chọn không báo, hắn hỏi người đưa hắn đến là ai, nhưng không ai rõ danh tín cô gái đó, chỉ biết cô ấy nộp cho hắn một năm tiền viện phí. Tần Ưu nhíu mày nghi hoặc, cô ấy có ý gì? Mọi người khen ngợi cô gái này hào phóng giúp đỡ người xa lạ, lại còn không lưu danh tín, nhưng hắn cảm thấy có gì đó không đúng lắm...] Cô gái đó, chỉ là trùng hợp thôi sao? Chỉnh sửa cuối 16 Tháng mười hai 2021 Chương 5 Quần Chúng Online 5 Tác giả Nhất Dạ Diễm Vũ Vì vấn đề bản quyền, mà mình lại không được xóa chương tại đây, nên mình đành đăng lại chương cũ. Các bạn muốn theo dõi nội dung tiếp theo thì hãy truy cập Mangatoon hoặc Noveltoon, tìm kiếm từ khóa "Xuyên Nhanh Kí Chủ Nhà Ta Bệnh Không Nhẹ" nhé. "Về sau các chú nhận tiền của cha mẹ tôi, nhưng phải đi theo tôi." Khuynh Diễm nâng ngón tay vén một lọn tóc ra sau tai, mỉm cười nói điều kiện. Vệ sĩ mở mắt ngơ ngác. Không phải hiện tại vốn là như vậy sao? "Muốn báo cáo việc của tôi, trước phải đưa tôi xem, không được tự ý nói linh tinh." Ta không muốn bị bất kì ai giám sát, dù là cha mẹ nguyên chủ cũng không được. "Vậy không tốt lắm đâu Đại tiểu thư...]" Vệ sĩ Giáp vẻ mặt khó xử, người thuê bọn họ là Sở tiên sinh, bọn họ quay đầu liền làm việc cho Sở tiểu thư thì không phù hợp đạo nghĩa giang hồ lắm. "Không tốt sao? Đúng thật là có chút không tốt...]" Khuynh Diễm nhíu mày suy nghĩ, chậm rãi gật gù, nói "Vẫn là tôi báo cáo các chú thì hơn." "Không, không, Đại tiểu thư đừng báo cáo. Chúng tôi đồng ý, làm gì có chuyện không tốt chứ?" Vệ sĩ Ất vỗ lên đầu vệ sĩ Giáp một cái chát vang dội. "Nhưng mà...]" Vệ sĩ Giáp còn muốn nói gì đó. "Không nhưng nhị gì cả, Đại tiểu thư là lão đại!" Vệ sĩ Bính dứt khoát bịt chặt miệng vệ sĩ Giáp. "Được, các chú nhớ kỹ, bán đứng tôi...]" Khuynh Diễm kéo dài giọng nói, cong khóe môi, tay làm động tác cắt ngang cổ "Tôi không chắc mình sẽ làm gì đâu." Vệ sĩ run cầm cập, Đại tiểu thư cười sao lại có đáng sợ như vậy chứ? Sở tiên sinh và Sở phu nhân chắc chắn con gái họ cần người bảo vệ sao? Sau khi nghe tin đại nhân vật không còn nguy hiểm đến tính mạng, an ổn tiếp tục sống. Khuynh Diễm thất vọng nộp cho hắn một năm viện phí, thầm chúc hắn nằm viện một năm...] không phải, nằm cả đời luôn để đỡ phải ra ngoài hủy diệt thế giới. Trong tiếng kêu la thảm thiết của Hệ Thống, cô quay lưng về nhà ngủ. Nó muốn cô ở lại chăm sóc đại nhân vật? Nằm mơ!! Ép buộc cô làm chuyện mất mặt như thế, còn muốn cô ở lại, để người khác nhìn rõ mặt cô à? [Kí chủ, ta ép cô làm chuyện gì mất mặt?] Hình như nó không hề để kí chủ làm chuyện sai trái nào...] "Cứu người!" Khuynh Diễm bất mãn "Loại chuyện như cứu người, sau này tốt nhất đừng kêu ta làm." Cứu...] cứu người? Cứu người là chuyện mất mặt sao? Rốt cuộc nó nhặt được thể loại kí chủ gì thế này? – – [Truyện được đăng tại MangaToon] Tần gia. "Hắn thế nào rồi?" Người phụ nữ trung niên dựa vào sofa, khoác trên người chiếc váy lụa, tay nâng ly trà mẫu đơn tinh xảo. Bà ta ngồi vắt chân, cố bắt chước dáng vẻ người có tiền, nhưng khí chất lại rất kém, giọng nói chua loét chói tai. "Chủ nợ lần này rất lợi hại, không trả tiền tuyệt đối không thoát được tội." Thiếu niên trẻ tuổi ngồi đối diện, khuôn mặt lấm lét sợ hãi "Nhưng mà lỡ như...] lỡ như hắn bị đánh chết, chúng ta...]" "Lo cái gì? Ai biết được chuyện này, giấy nợ đứng tên hắn, lại có cả hộ khẩu đính kèm, có truy cứu cũng là hắn tự làm tự chịu, tốt nhất là bị đánh chết!" Người phụ nữ đảo đảo mắt, giọng nói cay nghiệt "Tối nay mẹ sẽ nói với cha con, dùng tiền riêng của mẹ thay hắn trả món nợ này, mẹ con chúng ta liền trở thành người hiểu chuyện, đúng không?" "Thật sự không sao chứ mẹ?" Thiếu niên cứ thấy bất an. "Sao lúc đi vay tiền không thấy con sợ? Đúng là không có tiền đồ!" Người phụ nữ mắng một tiếng, nhưng giọng không có nửa phần tức giận, đầy vẻ cưng chiều dung túng. "Lần này không chỉ có mình con, chị cũng có phần. Chị ấy dùng tiền mua túi xách đem tặng người ta, sao mẹ không mắng chị?" Thiếu niên uất ức. "Hai chị em các con đều như nhau, chỉ biết làm loạn. Sau này còn ra ngoài vay nhiều tiền như thế, mẹ sẽ mặc kệ các con. Không có Tần Ưu thì lấy ai gánh thay, không phải lúc nào mẹ cũng có thể giúp các con trả nợ." "Con biết rồi. Con nhất định sẽ ngoan ngoãn!" Thiếu niên cười nịnh nọt hứa hẹn. "Con của mẹ đều rất ngoan!" Người phụ nữ âu yếm nhìn thiếu niên, chợt nghĩ tới chuyện gì đó, lập tức nghiến răng giận dữ "Chỉ tại Tần Ưu và con hồ ly tinh kia, mẹ sẽ cho bọn chúng sớm đoàn tụ với nhau!" Ting ting ting. Tiếng chuông cửa vang lên, người phụ nữ liền vội vàng đứng dậy "Cha con về, mau chuẩn bị!" – Bốp! Ông Tần giận dữ đập tay lên bàn. "Hôm nay chủ nợ tìm đến tận nhà, không ngờ...] Tiểu Ưu lại có thể làm ra chuyện này. May mà có Tiểu Nam ở nhà, nếu không...] nếu không...]" Bà Tần giọng run run, rồi như không kiềm nén được nữa, nước mắt liền giọt ngắn giọt dài rơi xuống. "Được rồi, khóc cái gì?" Ông Tần hơi hạ giọng, nhưng khóe mắt liếc qua tờ giấy nợ kí tên Tần Ưu, ông ta lại rống lên "Thằng khốn kiếp, năm lần bảy lượt tôi phải lấy tiền công ty ra trả nợ cho nó. Tần Ưu đâu? Gọi nó đến đây!" "Tiểu Ưu vẫn chưa về...] ông...] ông đừng tức giận. Tiểu Ưu còn nhỏ, cũng không thể trách nó." Bà Tần thút thít, sâu kín trong đáy mắt lóe lên một tia âm ngoan. "Còn nhỏ? Tiểu Nam là em trai nó, cũng không nhìn xem Tiểu Nam có bao nhiêu ngoan ngoãn, còn nó thì sao?" Ông Tần giận đến đỏ cả mắt "Nó không về thì bảo nó không cần về nữa, có chết cũng không liên quan đến Tần gia!" "Tôi biết công ty gần đây không dễ dàng, tôi có chút tiền để dành, ông cứ lấy tạm trả nợ cho thằng bé. Sau đó chúng ta gọi Tiểu Ưu về, từ từ dạy dỗ. Thằng bé thông minh hiểu chuyện, nhất định sẽ không tái phạm." Bà Tần ngoài mặt nói lời chân thành bảo vệ Tần Ưu, nhưng đáy lòng lại mừng thầm, cũng không hề cảm thấy có một điểm cắn rứt lương tâm nào. "Hiểu chuyện? Nó đã vay tiền bao nhiêu lần rồi? Bà muốn cho nó phá sạch cái nhà này sao?" "Dù gì Tiểu Ưu cũng là con trai ông...] lỡ như...] lỡ như đám người đó làm gì thằng bé...] chỉ một lần này nữa thôi, về sau chúng ta sẽ mặc kệ, được không ông?" Bà Tần nhẹ giọng nài nỉ. Làm sao bà ta dám bỏ mặc món nợ này, nợ là do Tần Nam vay, Tần Ưu vốn chỉ là chịu tội thay. Đợi Tần Ưu chết rồi, chủ nợ có thể không truy cứu tới con trai bà ta sao? Bà ta phải nhanh chóng trả nợ để bảo vệ Tần Nam, lại thuận tiện để ông Tần nhìn thấy bà ta có bao nhiêu nhẫn nhịn yêu thương con riêng của ông. Tội gì mà bà ta không tranh thủ cơ hội tốt này? Ông Tần chần chờ suy nghĩ, dù thế nào thì Tần Ưu cũng là con trai ông... Quan trọng là phần gia sản mẹ hắn để lại, Liễu gia tài sản nhiều như thế, ông vẫn chưa tra ra được. Tần Ưu cứ một mực nói không biết... càng nghĩ càng tức giận. Ông Tần nhìn vợ, gần đầy bà trở nên hiểu chuyện hơn rất nhiều. Bà nhẫn nhịn như thế, ông vẫn nên đối xử với bà tốt hơn. "Được rồi, chỉ một lần này nữa thôi, sau này sẽ mặc kệ nó. Bà nghỉ ngơi sớm đi, sắp tới thu xếp chút, cả nhà chúng ta cùng đi du lịch." "Thật sao?" Bà Tần vui mừng, ánh mắt lấp lánh nhìn chồng. Bà ta cảm thấy mình đúng là rất thông minh, có thể tính toán vẹn toàn như vậy, ông Tần rất ít khi chủ động quan tâm bà thế này. "Bà dặn dò mấy đứa nhỏ đi, không cần nói với Tần Ưu. Tôi không muốn nhìn thấy mặt nó!" Nhắc đến Tần Ưu, ông ta liền nghiến răng ghét bỏ. "Như vậy không tốt lắm...]" Bà Tần vẻ mặt khó xử nhưng đáy lòng lại khấp khởi. Ông có muốn nhìn thấy Tần Ưu, e cũng khó mà thấy được! "Quyết định như vậy đi!" Ông Tần cứng rắn, tỏ ý không thể cự tuyệt. Bà Tần trưng ra bộ mặt muốn nói lại thôi, cuối cùng im lặng tiến đến nằm trong lòng chồng. Ông Tần hơi nhíu mày, đưa tay muốn đẩy bà ta ra, nhưng lại nghĩ đến phần tiền bà chi trả món nợ của Tần Ưu, lại miễn cưỡng kéo bà vào lòng. Bà Tần vui mừng nhắm mắt lại, đã rất lâu rồi bà không được chồng ôm ấp cưng chiều thế này. – – Tần Ưu mở mắt, cảnh giác quan sát xung quanh. Mùi thuốc khử trùng xộc vào mũi, ống truyền dịch cắm trên tay, đau nhức âm ỉ lan khắp cơ thể. Đây là bệnh viện. Tần Ưu mơ hồ nhớ lại, hình như có người đã cứu hắn. Nếu hắn nhớ không lầm thì đó chính là một cô gái hoàn toàn xa lạ. Cô từ đâu xông vào đánh nhau với đám người trong hẻm nhỏ, đánh xong cô liền bỏ mặc hắn. Tần Ưu không thất vọng, cũng không trách móc, bởi hắn chưa bao giờ kỳ vọng điều gì từ người khác. Khi còn bé, lúc hắn bị ức hiếp, bắt nạt, hắn đã từng thấy tủi thân, cũng đã từng khóc trong tuyệt vọng, từng cầu mong một người nào đó đến bên giúp đỡ hắn, bảo vệ hắn. Nhưng dần dần, hắn nhận ra mình vốn dĩ rất cô độc. Thế gian rộng lớn nhưng không một ai cần hắn, ngay cả gia đình cũng không. Vốn dĩ người Tần gia chưa bao giờ xem hắn là gia đình. Từ ban đầu, chỉ có hắn đơn phương khát cầu tình cảm gia đình từ bọn họ. Càng trưởng thành, hắn càng nhận ra bản thân buồn cười đến mức nào. Tần gia vốn dĩ không cần hắn, thứ bọn họ cần chỉ là tiền tài mẹ hắn để lại. Hắn mang trên người danh nghĩa thiếu gia nhà họ Tần, nhưng chưa một ngày nào trôi qua tốt đẹp. Ông Tần chỉ quan tâm đến tiền, ngày ngày không ngừng đánh đập hắn. Ông ta nhốt hắn bên dưới tầng hầm tối tăm, có lúc còn bỏ quên hắn nhiều ngày, chỉ đến khi bực tức tìm người trút giận ông ta mới nhớ ra hắn. Bà Tần thường xuyên mắng chửi hắn, mỉa mai mẹ hắn, nhưng bà ta lại rất giỏi diễn kịch trước mặt ông Tần. Tên khốn Tần Nam luôn dẫn người đến gây chuyện với hắn, xem hắn như là trò chơi mà đánh đập, sỉ nhục. Bà Tần che chở đứa con này rất tốt, mỗi lần Tần Nam làm sai, người gánh tội luôn là hắn. Tần Nam vay tiền ăn chơi, luôn là dùng tên của Tần Ưu, dễ dàng như vậy? Đúng, rất dễ dàng! Bởi vì Tần Nam đã quen với việc không chịu trách nhiệm, mà bà Tần cũng đã quen giúp Tần Nam đổ mọi lỗi lầm lên đầu hắn. Dần dần, Tần Ưu không còn hy vọng ai đến bên bảo vệ hắn nữa, người duy nhất có thể bảo vệ hắn là chính bản thân hắn. Tần Ưu bắt đầu phản kháng, hắn đánh đồng bọn của Tần Nam, đánh luôn cả tên khốn Tần Nam. Hắn như một con thú dữ phát điên, không ai có thể ngăn lại được. Tần Nam sợ hãi hắn, bà Tần oán hận hắn, ông Tần cực kỳ thất vọng về hắn. Nhưng Tần Ưu không quan tâm, hắn muốn mạnh mẽ hơn, để bọn họ không thể động đến hắn được nữa. Hắn muốn trả thù! Đúng vậy! Hắn muốn trả thù Tần gia, trả thù tất cả những người ức hiếp hắn! Hắn sẽ mạnh đến mức không một ai tổn hại đến hắn được nữa. Nhưng hắn lại tính sai một bước...] Hắn đến cùng cũng chỉ là học sinh, làm sao đủ sức đấu với đám chủ nợ mà Tần Nam gây sự. Suýt chút nữa thì hắn đã chết...] nhưng hắn không sợ hãi. Với Tần Ưu mà nói, sống hay chết đều không quá khác nhau, bởi chính hắn cũng không biết mình đang sống vì điều gì. Chỉ là, nếu hắn chết dễ dàng như thế, mẹ con Tần Nam sẽ rất hả hê, hắn không cam tâm! Hắn muốn họ phải trả giá! Tần Ưu nhớ đến cô gái cứu hắn, rõ ràng cô ấy đã bỏ đi, nhưng sau đó lại mang hắn đến bệnh viện. Hắn cảm nhận được sự không tình nguyện phát ra từ cô ấy. Là một người rất kỳ lạ! Bác sĩ đến kiểm tra cho Tần Ưu, hỏi hắn có cần báo cho người nhà hay không? Tần Ưu thấy hơi mỉa mai, hắn làm gì có người nhà? Tần Ưu chọn không báo, hắn hỏi người đưa hắn đến là ai, nhưng không ai rõ danh tín cô gái đó, chỉ biết cô ấy nộp cho hắn một năm tiền viện phí. Tần Ưu nhíu mày nghi hoặc, cô ấy có ý gì? Mọi người khen ngợi cô gái này hào phóng giúp đỡ người xa lạ, lại còn không lưu danh tín, nhưng hắn cảm thấy có gì đó không đúng lắm...] Cô gái đó, chỉ là trùng hợp thôi sao? Chỉnh sửa cuối 16 Tháng mười hai 2021 Chương 5 Quần Chúng Online 5 Tác giả Nhất Dạ Diễm Vũ Vì vấn đề bản quyền, mà mình lại không được xóa chương tại đây, nên mình đành đăng lại chương cũ. Các bạn muốn theo dõi nội dung tiếp theo thì hãy truy cập Mangatoon hoặc Noveltoon, tìm kiếm từ khóa "Xuyên Nhanh Kí Chủ Nhà Ta Bệnh Không Nhẹ" nhé. "Về sau các chú nhận tiền của cha mẹ tôi, nhưng phải đi theo tôi." Khuynh Diễm nâng ngón tay vén một lọn tóc ra sau tai, mỉm cười nói điều kiện. Vệ sĩ mở mắt ngơ ngác. Không phải hiện tại vốn là như vậy sao? "Muốn báo cáo việc của tôi, trước phải đưa tôi xem, không được tự ý nói linh tinh." Ta không muốn bị bất kì ai giám sát, dù là cha mẹ nguyên chủ cũng không được. "Vậy không tốt lắm đâu Đại tiểu thư...]" Vệ sĩ Giáp vẻ mặt khó xử, người thuê bọn họ là Sở tiên sinh, bọn họ quay đầu liền làm việc cho Sở tiểu thư thì không phù hợp đạo nghĩa giang hồ lắm. "Không tốt sao? Đúng thật là có chút không tốt...]" Khuynh Diễm nhíu mày suy nghĩ, chậm rãi gật gù, nói "Vẫn là tôi báo cáo các chú thì hơn." "Không, không, Đại tiểu thư đừng báo cáo. Chúng tôi đồng ý, làm gì có chuyện không tốt chứ?" Vệ sĩ Ất vỗ lên đầu vệ sĩ Giáp một cái chát vang dội. "Nhưng mà...]" Vệ sĩ Giáp còn muốn nói gì đó. "Không nhưng nhị gì cả, Đại tiểu thư là lão đại!" Vệ sĩ Bính dứt khoát bịt chặt miệng vệ sĩ Giáp. "Được, các chú nhớ kỹ, bán đứng tôi...]" Khuynh Diễm kéo dài giọng nói, cong khóe môi, tay làm động tác cắt ngang cổ "Tôi không chắc mình sẽ làm gì đâu." Vệ sĩ run cầm cập, Đại tiểu thư cười sao lại có đáng sợ như vậy chứ? Sở tiên sinh và Sở phu nhân chắc chắn con gái họ cần người bảo vệ sao? Sau khi nghe tin đại nhân vật không còn nguy hiểm đến tính mạng, an ổn tiếp tục sống. Khuynh Diễm thất vọng nộp cho hắn một năm viện phí, thầm chúc hắn nằm viện một năm...] không phải, nằm cả đời luôn để đỡ phải ra ngoài hủy diệt thế giới. Trong tiếng kêu la thảm thiết của Hệ Thống, cô quay lưng về nhà ngủ. Nó muốn cô ở lại chăm sóc đại nhân vật? Nằm mơ!! Ép buộc cô làm chuyện mất mặt như thế, còn muốn cô ở lại, để người khác nhìn rõ mặt cô à? [Kí chủ, ta ép cô làm chuyện gì mất mặt?] Hình như nó không hề để kí chủ làm chuyện sai trái nào...] "Cứu người!" Khuynh Diễm bất mãn "Loại chuyện như cứu người, sau này tốt nhất đừng kêu ta làm." Cứu...] cứu người? Cứu người là chuyện mất mặt sao? Rốt cuộc nó nhặt được thể loại kí chủ gì thế này? – – [Truyện được đăng tại MangaToon] Tần gia. "Hắn thế nào rồi?" Người phụ nữ trung niên dựa vào sofa, khoác trên người chiếc váy lụa, tay nâng ly trà mẫu đơn tinh xảo. Bà ta ngồi vắt chân, cố bắt chước dáng vẻ người có tiền, nhưng khí chất lại rất kém, giọng nói chua loét chói tai. "Chủ nợ lần này rất lợi hại, không trả tiền tuyệt đối không thoát được tội." Thiếu niên trẻ tuổi ngồi đối diện, khuôn mặt lấm lét sợ hãi "Nhưng mà lỡ như...] lỡ như hắn bị đánh chết, chúng ta...]" "Lo cái gì? Ai biết được chuyện này, giấy nợ đứng tên hắn, lại có cả hộ khẩu đính kèm, có truy cứu cũng là hắn tự làm tự chịu, tốt nhất là bị đánh chết!" Người phụ nữ đảo đảo mắt, giọng nói cay nghiệt "Tối nay mẹ sẽ nói với cha con, dùng tiền riêng của mẹ thay hắn trả món nợ này, mẹ con chúng ta liền trở thành người hiểu chuyện, đúng không?" "Thật sự không sao chứ mẹ?" Thiếu niên cứ thấy bất an. "Sao lúc đi vay tiền không thấy con sợ? Đúng là không có tiền đồ!" Người phụ nữ mắng một tiếng, nhưng giọng không có nửa phần tức giận, đầy vẻ cưng chiều dung túng. "Lần này không chỉ có mình con, chị cũng có phần. Chị ấy dùng tiền mua túi xách đem tặng người ta, sao mẹ không mắng chị?" Thiếu niên uất ức. "Hai chị em các con đều như nhau, chỉ biết làm loạn. Sau này còn ra ngoài vay nhiều tiền như thế, mẹ sẽ mặc kệ các con. Không có Tần Ưu thì lấy ai gánh thay, không phải lúc nào mẹ cũng có thể giúp các con trả nợ." "Con biết rồi. Con nhất định sẽ ngoan ngoãn!" Thiếu niên cười nịnh nọt hứa hẹn. "Con của mẹ đều rất ngoan!" Người phụ nữ âu yếm nhìn thiếu niên, chợt nghĩ tới chuyện gì đó, lập tức nghiến răng giận dữ "Chỉ tại Tần Ưu và con hồ ly tinh kia, mẹ sẽ cho bọn chúng sớm đoàn tụ với nhau!" Ting ting ting. Tiếng chuông cửa vang lên, người phụ nữ liền vội vàng đứng dậy "Cha con về, mau chuẩn bị!" – Bốp! Ông Tần giận dữ đập tay lên bàn. "Hôm nay chủ nợ tìm đến tận nhà, không ngờ...] Tiểu Ưu lại có thể làm ra chuyện này. May mà có Tiểu Nam ở nhà, nếu không...] nếu không...]" Bà Tần giọng run run, rồi như không kiềm nén được nữa, nước mắt liền giọt ngắn giọt dài rơi xuống. "Được rồi, khóc cái gì?" Ông Tần hơi hạ giọng, nhưng khóe mắt liếc qua tờ giấy nợ kí tên Tần Ưu, ông ta lại rống lên "Thằng khốn kiếp, năm lần bảy lượt tôi phải lấy tiền công ty ra trả nợ cho nó. Tần Ưu đâu? Gọi nó đến đây!" "Tiểu Ưu vẫn chưa về...] ông...] ông đừng tức giận. Tiểu Ưu còn nhỏ, cũng không thể trách nó." Bà Tần thút thít, sâu kín trong đáy mắt lóe lên một tia âm ngoan. "Còn nhỏ? Tiểu Nam là em trai nó, cũng không nhìn xem Tiểu Nam có bao nhiêu ngoan ngoãn, còn nó thì sao?" Ông Tần giận đến đỏ cả mắt "Nó không về thì bảo nó không cần về nữa, có chết cũng không liên quan đến Tần gia!" "Tôi biết công ty gần đây không dễ dàng, tôi có chút tiền để dành, ông cứ lấy tạm trả nợ cho thằng bé. Sau đó chúng ta gọi Tiểu Ưu về, từ từ dạy dỗ. Thằng bé thông minh hiểu chuyện, nhất định sẽ không tái phạm." Bà Tần ngoài mặt nói lời chân thành bảo vệ Tần Ưu, nhưng đáy lòng lại mừng thầm, cũng không hề cảm thấy có một điểm cắn rứt lương tâm nào. "Hiểu chuyện? Nó đã vay tiền bao nhiêu lần rồi? Bà muốn cho nó phá sạch cái nhà này sao?" "Dù gì Tiểu Ưu cũng là con trai ông...] lỡ như...] lỡ như đám người đó làm gì thằng bé...] chỉ một lần này nữa thôi, về sau chúng ta sẽ mặc kệ, được không ông?" Bà Tần nhẹ giọng nài nỉ. Làm sao bà ta dám bỏ mặc món nợ này, nợ là do Tần Nam vay, Tần Ưu vốn chỉ là chịu tội thay. Đợi Tần Ưu chết rồi, chủ nợ có thể không truy cứu tới con trai bà ta sao? Bà ta phải nhanh chóng trả nợ để bảo vệ Tần Nam, lại thuận tiện để ông Tần nhìn thấy bà ta có bao nhiêu nhẫn nhịn yêu thương con riêng của ông. Tội gì mà bà ta không tranh thủ cơ hội tốt này? Ông Tần chần chờ suy nghĩ, dù thế nào thì Tần Ưu cũng là con trai ông... Quan trọng là phần gia sản mẹ hắn để lại, Liễu gia tài sản nhiều như thế, ông vẫn chưa tra ra được. Tần Ưu cứ một mực nói không biết... càng nghĩ càng tức giận. Ông Tần nhìn vợ, gần đầy bà trở nên hiểu chuyện hơn rất nhiều. Bà nhẫn nhịn như thế, ông vẫn nên đối xử với bà tốt hơn. "Được rồi, chỉ một lần này nữa thôi, sau này sẽ mặc kệ nó. Bà nghỉ ngơi sớm đi, sắp tới thu xếp chút, cả nhà chúng ta cùng đi du lịch." "Thật sao?" Bà Tần vui mừng, ánh mắt lấp lánh nhìn chồng. Bà ta cảm thấy mình đúng là rất thông minh, có thể tính toán vẹn toàn như vậy, ông Tần rất ít khi chủ động quan tâm bà thế này. "Bà dặn dò mấy đứa nhỏ đi, không cần nói với Tần Ưu. Tôi không muốn nhìn thấy mặt nó!" Nhắc đến Tần Ưu, ông ta liền nghiến răng ghét bỏ. "Như vậy không tốt lắm...]" Bà Tần vẻ mặt khó xử nhưng đáy lòng lại khấp khởi. Ông có muốn nhìn thấy Tần Ưu, e cũng khó mà thấy được! "Quyết định như vậy đi!" Ông Tần cứng rắn, tỏ ý không thể cự tuyệt. Bà Tần trưng ra bộ mặt muốn nói lại thôi, cuối cùng im lặng tiến đến nằm trong lòng chồng. Ông Tần hơi nhíu mày, đưa tay muốn đẩy bà ta ra, nhưng lại nghĩ đến phần tiền bà chi trả món nợ của Tần Ưu, lại miễn cưỡng kéo bà vào lòng. Bà Tần vui mừng nhắm mắt lại, đã rất lâu rồi bà không được chồng ôm ấp cưng chiều thế này. – – Tần Ưu mở mắt, cảnh giác quan sát xung quanh. Mùi thuốc khử trùng xộc vào mũi, ống truyền dịch cắm trên tay, đau nhức âm ỉ lan khắp cơ thể. Đây là bệnh viện. Tần Ưu mơ hồ nhớ lại, hình như có người đã cứu hắn. Nếu hắn nhớ không lầm thì đó chính là một cô gái hoàn toàn xa lạ. Cô từ đâu xông vào đánh nhau với đám người trong hẻm nhỏ, đánh xong cô liền bỏ mặc hắn. Tần Ưu không thất vọng, cũng không trách móc, bởi hắn chưa bao giờ kỳ vọng điều gì từ người khác. Khi còn bé, lúc hắn bị ức hiếp, bắt nạt, hắn đã từng thấy tủi thân, cũng đã từng khóc trong tuyệt vọng, từng cầu mong một người nào đó đến bên giúp đỡ hắn, bảo vệ hắn. Nhưng dần dần, hắn nhận ra mình vốn dĩ rất cô độc. Thế gian rộng lớn nhưng không một ai cần hắn, ngay cả gia đình cũng không. Vốn dĩ người Tần gia chưa bao giờ xem hắn là gia đình. Từ ban đầu, chỉ có hắn đơn phương khát cầu tình cảm gia đình từ bọn họ. Càng trưởng thành, hắn càng nhận ra bản thân buồn cười đến mức nào. Tần gia vốn dĩ không cần hắn, thứ bọn họ cần chỉ là tiền tài mẹ hắn để lại. Hắn mang trên người danh nghĩa thiếu gia nhà họ Tần, nhưng chưa một ngày nào trôi qua tốt đẹp. Ông Tần chỉ quan tâm đến tiền, ngày ngày không ngừng đánh đập hắn. Ông ta nhốt hắn bên dưới tầng hầm tối tăm, có lúc còn bỏ quên hắn nhiều ngày, chỉ đến khi bực tức tìm người trút giận ông ta mới nhớ ra hắn. Bà Tần thường xuyên mắng chửi hắn, mỉa mai mẹ hắn, nhưng bà ta lại rất giỏi diễn kịch trước mặt ông Tần. Tên khốn Tần Nam luôn dẫn người đến gây chuyện với hắn, xem hắn như là trò chơi mà đánh đập, sỉ nhục. Bà Tần che chở đứa con này rất tốt, mỗi lần Tần Nam làm sai, người gánh tội luôn là hắn. Tần Nam vay tiền ăn chơi, luôn là dùng tên của Tần Ưu, dễ dàng như vậy? Đúng, rất dễ dàng! Bởi vì Tần Nam đã quen với việc không chịu trách nhiệm, mà bà Tần cũng đã quen giúp Tần Nam đổ mọi lỗi lầm lên đầu hắn. Dần dần, Tần Ưu không còn hy vọng ai đến bên bảo vệ hắn nữa, người duy nhất có thể bảo vệ hắn là chính bản thân hắn. Tần Ưu bắt đầu phản kháng, hắn đánh đồng bọn của Tần Nam, đánh luôn cả tên khốn Tần Nam. Hắn như một con thú dữ phát điên, không ai có thể ngăn lại được. Tần Nam sợ hãi hắn, bà Tần oán hận hắn, ông Tần cực kỳ thất vọng về hắn. Nhưng Tần Ưu không quan tâm, hắn muốn mạnh mẽ hơn, để bọn họ không thể động đến hắn được nữa. Hắn muốn trả thù! Đúng vậy! Hắn muốn trả thù Tần gia, trả thù tất cả những người ức hiếp hắn! Hắn sẽ mạnh đến mức không một ai tổn hại đến hắn được nữa. Nhưng hắn lại tính sai một bước...] Hắn đến cùng cũng chỉ là học sinh, làm sao đủ sức đấu với đám chủ nợ mà Tần Nam gây sự. Suýt chút nữa thì hắn đã chết...] nhưng hắn không sợ hãi. Với Tần Ưu mà nói, sống hay chết đều không quá khác nhau, bởi chính hắn cũng không biết mình đang sống vì điều gì. Chỉ là, nếu hắn chết dễ dàng như thế, mẹ con Tần Nam sẽ rất hả hê, hắn không cam tâm! Hắn muốn họ phải trả giá! Tần Ưu nhớ đến cô gái cứu hắn, rõ ràng cô ấy đã bỏ đi, nhưng sau đó lại mang hắn đến bệnh viện. Hắn cảm nhận được sự không tình nguyện phát ra từ cô ấy. Là một người rất kỳ lạ! Bác sĩ đến kiểm tra cho Tần Ưu, hỏi hắn có cần báo cho người nhà hay không? Tần Ưu thấy hơi mỉa mai, hắn làm gì có người nhà? Tần Ưu chọn không báo, hắn hỏi người đưa hắn đến là ai, nhưng không ai rõ danh tín cô gái đó, chỉ biết cô ấy nộp cho hắn một năm tiền viện phí. Tần Ưu nhíu mày nghi hoặc, cô ấy có ý gì? Mọi người khen ngợi cô gái này hào phóng giúp đỡ người xa lạ, lại còn không lưu danh tín, nhưng hắn cảm thấy có gì đó không đúng lắm...] Cô gái đó, chỉ là trùng hợp thôi sao? Chỉnh sửa cuối 16 Tháng mười hai 2021 Trang 2 của 3 trang 1 2 3 » hài hước hệ thống ngôn tình nhất dạ diễm vũ xuyên không xuyên nhanh
Xuyên Nhanh Kí Chủ Nhà Ta Bệnh Không Nhẹ! Thể loại Ngôn Tình, Xuyên Không, Hệ Thống, Sảng Văn, Hài Hước... Nữ chính có hào quang, nữ phụ có hệ thống phản kích, thế nữ quần chúng chỉ ngồi ăn dưa thôi à? Nữ quần chúng cũng là con gái đấy nhé, vùng dậy cho một thế hệ quần chúng đòi đất diễn! Trong các kịch bản, mẹ tác giả thiên vị con ruột, đem những lát cắt tốt đẹp phơi bày ra ánh sáng. Nhưng khi bức rèm sân khấu hạ xuống, chuyện xấu của nhân vật chính, liệu có ai thấy được? Khuynh Diễm bị Hệ Thống ấn chọn, xuyên vào quần chúng xui xẻo, bị mẹ tác giả dí bút giết chết, hòng đem bí mật con ruột bà ta chôn xuống mồ. Từ đây, hành trình của quần chúng bắt đầu! - Văn án lừa tình, xin đừng tin tưởng. Truyện couple 1vs1, nữ sủng nam, nữ bá đạo, nam âm nhu, không hợp đừng nhảy vào! 🚫 Tam quan ngay thẳng, mời về 🚫 🚫 Tìm ngược tê tâm liệt phế, mời lui 🚫 🚫 Muốn công bằng, không có, chỉ có cong vòng 🚫 *** Vũ không nhận like chéo tương tác chéo nhé, vì Vũ muốn biết có bao nhiêu bạn thật sự yêu thích truyện của Vũ. Mong các bạn đừng vào truyện tự like rồi comment hóng trả, Vũ sẽ không rep hay trả like đâu. Cảm ơn các bạn!Truyện này do Nhất Dạ Diễm Vũ cho phép NovelToon đăng tải, nội dung chỉ là quan điểm của bản thân tác giả, không thể hiện lập trường của NovelToon
xuyên nhanh kí chủ nhà ta bệnh không nhẹ