Truyện Ngây Ngốc Manh Thiên Tài Huyền Linh Sư do tác giả nào sáng tác? Đặng Ngọc | Chat Online: 25/02/2020 17:06:45: 274 lượt xem. Vui lòng chờ trong giây lát! Trả lời (Nhấp vào dòng mà bạn cho là đáp án Đúng để xem Đáp án) [ Báo sai đáp án hoặc câu hỏi ]
Phong Thuỷ Sư (Trùng Sinh Chi Thiên Tài Thần Côn) là bộ truyện thuộc thể loại Huyền Huyễn, Dị Năng, Trọng Sinh hay của tác giả Phượng Kim. Mời quý vị các bạn cùng theo dõi bộ truyện này qua giọng đọc MC Ngọc Mai. Giọng đọc: MC Ngọc Mai. Tác giả: Phượng Kim. Mao Sơn Tróc
Đánh giá: 7.6/10 từ 47 lượt. Danh sách chương Truyện Yêu Thích. Đọc Truyện. Thiên Tài Huyền Linh Sư thuộc thể loại dị giới nói về Tần Ly - gia chủ siêu cấp thế gia về võ cổ - trong lúc nghiên cứu một quả cầu Huyền Giới thần bí, nàng xuyên không ngoài ý muốn, trở
THỰC TIỄN cho thấy rằng những doanh nhân thành công không chắc chắn rằng phải có chuyên môn tốt nhất hay khả năng tài chính cao nhất, mà là người biết nắm bắt thời cơ và tận dụng triệt để ba yếu tố " Thiên thời - Địa lợi - Nhân hòa" để xây dựng sự nghiệp cho chính mình.
Trong bài này, chúng ta sẽ đề cập tới những thiên tài được coi là lỗi lạc và tài ba nhất trong lĩnh vực quân sự. 1. Skanderbeg. Skanderbeg được sinh ra trong vương quốc nhỏ bé Albania do cha của ông, một vị vua địa phương cai quản, thủa nhỏ ông được đặt tên là George
Thanh âm lười nhác lại một lần nữa vang lên trong đầu nàng, dây chuyền huyền giới khẽ run, một bóng dáng hư ảo xuất hiện. Linh hồn hư ảo, một thân y phục đỏ, tóc đen mềm mại thả sau lưng, mặt hắn rất nhợt nhạt, môi mỏng tiên diễm ướt át, mi cong dày và dài, mị nhãn như tơ, mắt hoa đào mông lung.
Đọc truyện tranh Thiên Tài Ma Pháp Sư Giấu Nghề - MA PHÁP SƯ THÔN PHỆ QUỶ - Talent-Swallowing Magician chap 42 next chap 43 tiếng việt. Mới nhất nhanh nhất tại TruyenQQPro.Com
Thông tin truyện Huyền Thiên Hồn Tôn. Bạn đang theo dõi truyen full ngan Huyền Thiên Hồn Tôn của tác giả Ám Ma Sư rất hấp dẫn và lôi cuốn. Là một truyện được giới thiệu với bạn đọc trên trang đọc truyện chữ online. Đọc truyện bạn đọc sẽ được dẫn dắt vào một
Vay Tiền Trả Góp 24 Tháng. Tần Ly là một thiên tài võ cổ. Nàng hiện tại chính là gia chủ của một thế gia bậc nhất. Trong lúc nghiên cứu quả cầu Huyền giới, muốn khám phá ra bí mật ẩn sâu trong đó, nàng vô tình lại xuyên không, đến một thế giới khác. Nàng xuyên vào một cô nương cùng tên họ với mình, mà hiện tại thân phận của nàng chính là nữ nhi mới chín tuổi của Tần gia ở Nguyên Thành, thời đại này thống trị là hoàng triều Nguyệt Diệu. Nàng nhớ lại tình hình lúc đó, không hiểu sao đường đường là gia chủ mà bản thân lại bị đánh lén, không có chút đề phòng nào. Mà chính lúc nàng bị người sát hại đó, máu nàng vẩy lên quả cầu Huyền giới. Có lẽ nào chính máu tươi đã kích thích, phá giải phong ấn của quả cầu? Cuối cùng trong đây ẩn chứa bí mật gì? Ha ha, cho các ngươi nếm thử sự lợi hại của linh hồn Huyền Hỏa, tuy chỉ còn lại tàn hồn nhưng không thể khinh thường... Từ nay về sau nữ hài vốn nhu nhược lại bộc lộ tài năng, thề phấn đấu để bảo vệ Tần gia. Cực đại lục là thiên hạ của võ giả cùng huyền linh sư, là nơi cường giả đứng đầu! Luyện công pháp, luyện đan dược, luyện vũ khí, gây dựng thế lực khắp nơi, kiếm tiền,... Nàng làm hết thảy mọi thứ vì nàng muốn có khả năng bảo vệ người của mình. Đối với những người thật tình đối đãi với nàng, nàng dùng tính mạng để kết giao. Nhưng nếu xúc phạm nàng, đối nghịch nàng, gây tổn thương đến người nàng để ý thì đừng trách nàng tâm ngoan thủ lạt, không từ thủ đoạn! Nàng nhất định phải dẫm đạp lên hết thảy địch nhân! Gia gia cùng phụ thân vì nàng mà kiêu ngạo.
Vừa bước vào cửa, Tần Ly đã thu hút ánh mắt của mọi người. Bắt gặp vết thương trên gương mặt nàng, Tần Vinh Hải không nhịn được nhíu mày, những người đứng phía sau Tần Vinh Hải có người oán giận, có kẻ xem như chưa từng thấy gì. Nhất là đại trưởng lão, hắn vốn là trưởng tử bị đệ đệ đoạt gia chủ vị nên luôn xem con cháu dòng chính của đệ đệ không vừa mắt. Hiện tại, cháu gái Tần Vinh Hải đắc tội với Nguyễn gia, trên mặt hắn hiện rõ bộ dáng vui sướng khi người gặp họa. "Ly Nhi thỉnh an gia gia cùng các vị trưởng lão." Tần Ly thi lễ với Tần Vinh Hải cùng vài vị trưởng lão rồi mỉm cười với mọi người. Sau đó ngây ngô nhìn Nguyễn Kiến Nhân, nói "Ta không rõ ý tứ của ngươi, vì sao ta lại không dám đi ra?" Tần Ly nở nụ cười khiến thành viên Tần gia có chút kinh ngạc, bình thường đứa nhỏ này luôn sống hướng nội, tại sao hôm nay lại mang khí chất lạnh nhạt, bộ dáng vân đạm kinh phong? Đối mặt với người Nguyễn gia, cư nhiên còn có thể thong dong cười, chẳng lẽ hôm nay bị đánh đến thay đổi tính tình? Aizzzzz... Số khổ! "Hừ, chẳng lẽ ngươi đã quên mình trói Tô tiểu thư và chúng ta lại rồi bỏ đi để mặc chúng ta dầm mưa cả một buổi sao? Ngươi..." Nguyễn Kiến Nhân còn muốn nói cái gì đó lại bị ánh mắt của thiếu niên ngồi cạnh ngăn lại. "Ta vốn không muốn nhắc lại chuyện này, xem như chúng ta nháo một hồi đi, nên bỏ qua thôi!" Tần Ly bị hắn chỉ tay vào mặt cũng không giận mà cười thêm ngọt ngào, chuyển hướng sang Tô Uyển Nhi "Tô tỷ tỷ, ngươi nói xem như vậy có đúng không?" Tô Uyển Nhi không hề muốn nhắc lại sự kiện kia, nàng ta bị một kẻ mình luôn coi là phế vật bắt trói lại quả thật chẳng hay ho gì, thậm chí còn là nỗi sỉ nhục đối với nàng ta. Ban đầu nàng ta dự tính sẽ giữ kín bí mật này, chỉ cần đến đây bắt vật nhỏ về. Vậy mà bí mật lại bị Nguyễn Kiến Nhân ồn ào bại lộ khiến tất cả mọi người đều biết, nàng ta hung hăng trừng mắt với Nguyễn Kiến Nhân, rồi ném cho lão giả ngồi cạnh nàng ta một ánh mắt. Lão giả bắt được ý tứ, xoa tay một chút rồi hướng Tần Vinh Hải mà nói "Tần gia chủ, việc hôm nay chỉ là tiểu hài tử chưa hiểu chuyện náo loạn không đúng chừng mực một chút thôi. Khiến cho Tần tiểu thư bị trọng thương là lỗi của bọn ta. Thế này đi, tiểu thư nhà ta rất yêu thích huyền linh thú trong tay Tần tiểu thư, chúng ta đã chuẩn bị mười vạn kim mua nó, xem như cấp phí thuốc men trị thương cho Tần tiểu thư, đồng thời biểu lộ thành ý của bọn ta." Nghe thấy đối phương ra giá mười vạn kim để mua một huyền linh thú chưa qua xác định cấp bậc và nòi giống, xa xỉ như thế cũng chỉ có đại gia tộc như Tô gia mới làm ra được. Ngay tức thì, có vài kẻ đã động tâm, huống hồ Tô gia không phải là thế lực mà bọn họ có thể trêu vào được, thêm một chuyện không bằng bớt đi một chuyện. Cũng có người cảm thấy tức giận, đánh đứa nhỏ nhà họ thiếu điều mất mạng còn ra vẻ đạo mạo như làm việc thiện, làm sao mà họ có thể nuốt cho được bụng tức này? Sắc mặt Tần Vinh Hải không biến hóa gì, chỉ quay đầu nhìn về phía Tần Ly. Ông muốn xem cháu gái ông có thay đổi hay không, sẽ chấp nhận lời đề nghị hay cự tuyệt. Đến tột cùng, nàng sẽ thu thập thế cục như thế nào? "Thật xấu hổ nhưng không biết nên gọi ông như thế nào?" Tần Ly nắm bắt được ý thăm dò trong ánh mắt Tần Vinh Hải, chiều theo ý tứ "Con tự giải quyết đi" của gia gia, nàng hỏi lão giả với thái độ cung kính. "Lão hủ là quản gia của Tô gia, tên Tô Trì" Tô Trì trên dưới sáu mươi, cơ thể cường tráng, 2 tròng mắt lập lòe tinh quang, vừa nhìn đã biết cấp bậc ngoài võ sư. Tuy rằng ngữ khí luôn ôn hòa nhưng trên người lại ẩn ẩn uy áp khiến người khác không dám nhìn trực diện. "Tô gia gia, ông nói là chuẩn bị mười vạn kim làm phí thuốc men cho ta có thật hay không?" Tần Ly chớp chớp mắt phượng, vẻ mặt thiện chân vô tà thiện lương vô hại, cười đến sáng lạn có thể so với ánh mặt trời. "Ách, đúng vậy." Tuy rằng nàng không nói hết câu của hắn, nhưng đại ý thực là vậy, vì thế Tô Trì gật đầu. "Thật sự là có thành ý mà, Tô gia gia, nếu như ta từ chối ông sẽ rất tức giận có phải hay không?" Tần Ly cười càng thêm ngọt ngào, thanh âm nhu nhu nhuyễn nhuyễn. Tô Trì dừng một chút, trong lòng suy nghĩ ý tứ của Tần Ly. Nhưng suy cho cùng, một đứa nhỏ vài tuổi thì tâm cơ có thể sâu bao nhiêu, dù sao cũng không thể nào nhọc hắn quá đa tâm, lại nói thêm, một Tần gia nho nhỏ làm sao dám đùa giỡn bọn họ, vì thế, hắn lại gật đầu, giao một xấp phiếu trị giá mười vạn kim cho Tần Ly, ý tứ là giao dịch thành tiền, tiền trao cháo múc. Tần Ly thu mười vạn kim, kiểm tra kĩ lưỡng từng tờ một, xem kĩ mới thực sự thu lại. "Gia gia, phí thuốc men này Ly Nhi đã thu đủ, nếu không có việc gì, Ly Nhi xin lui xuống trước." Tần Ly lại thi lễ với Tần Vinh Hải. Tô Trì thấy nàng thu tiền mà không giao huyền linh thú, trong lòng "lộp bộp" một chút, nhưng vẫn cố nhẫn nại dùng thái độ ôn hòa ngăn lại "Tần tiểu thư, kim phiếu cũng đã thu, người cũng phải giao huyền linh thú kia ra có phải hay không?" "Huyền linh thú? Cái gì mà huyền linh thú? Mười vạn kim này không phải phí thuốc men sao? Ông nói xem Tô gia gia, vừa rồi ta hỏi ông mười vạn kim này có phải tiền thuốc của ta hay không, ông gật đầu, hơn nữa nếu ta không nhận tiền ông sẽ rất tức giận, cho nên ta mới miễn cưỡng thu tiền mà!" Tần Ly tiếp tục giả ngu bổ sung một tràng, như cũ vẫn bày ra một bộ dáng thiên chân vô tà. "Nhân gia bây giờ mới phát hiện, sao ngươi có thể vô sỉ như vậy." Ở trong Huyền giới, Khuynh Nhan nói đến tự hào, cười đến không biết sống chết. Lão nhân này bị Tần Ly lừa một vố đau. Hôm này nhất định là mất tiền mà còn ra về tay không. "Ngươi đang nói ta sao? Nhưng ta chỉ kiếm chút lợi tức từ bọn họ mà thôi." Cái này làm sao có thể gọi là vô sỉ? So với Tô gia dùng tiền để cắn người, còn có thể đường đường chính chính nói thành giúp người kia thì tiểu xảo nhỏ này của nàng sao có thể gọi là vô sỉ? Tần Ly giấu lưu quang ở đáy mắt, ngơ ngác nhìn Tô Trì, giống như không biết tại sao hắn lại nói như vậy. Tần Vinh Hải thấy bộ dáng của nàng, trong mắt hiện lên ý cười. "Ngươi... Tần tiểu thư, mười vạn kim là tiền mua huyền linh thú, nếu ngươi không muốn bán, mong trả tiền lại." Tô Trì không nghĩ tới mình sẽ bị một tiểu nha đầu nắm trong lòng bàn tay, nghe xong lời của nàng, hắn không tìm được lời để phản bác. "Tô gia gia, ông đây là muốn rút lại lời nói, không tính toán gì hết sao? Tuy ta bị thương rất nặng, nhưng mười vạn kim tiền thuốc men tuy rằng nhiều nhưng cũng không phải là việc gì lớn, ta có thể trả lại cho ông. Nhưng ta lại không nghĩ tới ông sẽ rút lời như vậy, ông nói rõ ràng đây là tiền thuốc men cho ta, chẳng lẽ người Tô gia đều không trọng ngôn hành lời nói không có trọng lượng như vậy sao? Phụ thân ta dạy ta làm người phải nhớ một lời nói đáng giá ngàn vàng, nói đi nói lại chỉ có thể là tiểu nhân. Tuy rằng ta mới chín tuổi, nhưng đạo lý này ta vẫn nắm rất rõ. Aiz... Tô gia gia, đây là mười vạn kim, ông xem lại kỹ xem đã đủ chưa?" Tần Ly đem toàn bộ kim phiếu ra một lượt, đưa tới trước mặt Tô Trì. Tô Trì không ngờ đứa nhỏ chín tuổi lại mang tâm kế sâu như vậy. Hắn bây giờ còn có thể lấy lại xấp kim phiếu đó sao? Nếu nhận lại, hắn chính là một kẻ tiểu nhân chỉ biết rút lời, còn mang tiếng xấu "không trọng ngôn hành" chất trên lưng Tô gia. Ngay tại thời điểm Tô Trì vô cùng rối rắm, Tần Ly thu xấp kim phiếu lại, quay sang Tô Uyển Nhi cười nói "Ta biết đại gia tộc như Tô gia vạn vạn lần sẽ không lừa tiểu hài tử. Vậy đa tạ Tô tỷ tỷ, tiền thuốc men này ta sẽ nể mặt Tô gia mà thu lại." Trong lòng Tô Uyển Nhi bạo tạc, nàng ta ngàn vạn lần không ngờ Tần Ly này có thể vô sỉ như vậy. Hiện tại không thể đoạt huyền linh thú đến tay, còn mất mười vạn kim không công. Đáng giận nhất là nhìn gương mặt mỉm cười của Tần Ly, nàng ta không biết phải làm sao để phát tác. Khí giận nghẹn trong lòng mà không thể nuốt xuống cũng không thể bộc lộ ra mặt, khiến mặt nàng ta sượng vô cùng, rất khó chịu.
Nhất Hạnh dịch Thiền sư Huyền Quang là tổ thứ ba của thiền phái Trúc Lâm Yên Tử do Trúc Lâm Đại Sĩ vua Trần Nhân Tông thành lập tại Việt Nam thế kỷ XIV.CHU TRUNG Nhất diệp biển chu hồ hải khách Tranh xuất vi hàng phong thích thích Vi mang tứ cố vãn triều sinh Giang thủy liên thiên nhất âu bạchLÀM TRÊN THUYỀN Một lá thuyền con khách hải hồ Vượt bờ lau lách, gió vi vu Triều dâng bốn mặt, hoàng hôn phủ Trời nước mênh mông, một dáng HỰU TỰ Thượng phương thu dạ nhất chung lan Nguyệt sắc như ba phong thụ đan Xi vẫn đảo miên phương kính lãnh Tháp quang song trĩ ngọc tiêm hàn Vạn duyên bất nhiễu thành già tục Bán điểm vô ưu nhãn phóng khoan Tham thấu thị phi bình đẳng tướng Ma cung Phật quốc hảo sinh quanCHÙA DIÊN HỰU Đêm thu chùa vắng, tiếng chuông ngân Sóng ánh mầu trăng, lá rụng hồng Cánh đảo chim âu trời lạnh ngủ Tháp vương đỉnh bạc sáng từng không Thành ngăn tục lụy trần không vướng Cửa ngỏ vô ưu mắt rộng tầm Thấy được thị phi cùng một tướng Ma cung Phật quốc cũng ngồi TỬ SƠN AM CƯ Am bức thanh tiêu lãnh Môn khai vân thượng tằng Dĩ can Long động nhật, Do xích Hổ khê băng. Bão chuyết vô dư sách Phù suy hữu sấu đằng Trúc lâm đa túc điểu Quá bán bạn nhàn YÊN TỬ Am cao trên đỉnh lạnh Cửa mở mây từng không Long Động trời đã tỏ Hổ Khê nước còn băng Văn chương không kế sách Gậy chống thân gầy còm Hầu hết chim rừng Trúc Là bạn của nhàn THỤY Vũ quá khê sơn tịnh Phong lâm nhất mộng lương Phản quan trần thế giới Khai nhãn túy mang mangNGỦ TRƯA Mưa tạnh, khe núi tĩnh Ngủ mát dưới rừng phong Nhìn lại cõi nhân thế Mắt mở vẫn say THẤT Bán gian thạch thất hòa vân trụ Nhất lĩnh xối y kinh tuế hàn Tăng tại thiền sàng, kinh tại án, Lô tàn cốt đột nhật tam THẠCH THẤT Nửa gian thạch thất cùng mây ngủ Chống rét năm trường chiếc áo bông Tăng tọa thiền sàng, kinh đặt án, Mặt trời ba trượng, củi lò BẢO KHÁNH TỰ BÍCH GIAN ĐỀ Hoang thảo tàn yên dã tứ đa, Nam lâu Bắc quán tịch dương tà. Xuân vô chủ tích thi vô liệu, Sầu tuyệt Đông phong kỷ thụ CHÙA BẢO KHÁNH Tình quê man mác mầu sương cỏ Quán Bắc lầu Nam nhuộm nắng tà Thơ không tài liệu, xuân không chủ Buồn nhớ đông phong, lũ cỏ LÔ TỨC SỰ Ổi dư cốt đột tuyệt phần hương, Khẩu đáp sơn đồng vấn đoản chương. Thủ bả suy thương hòa thái thác, Đồ giao nhân tiếu lão tăng mangHỎA LÒ Củi hết, lò còn vương khói nhẹ Sơn đồng hỏi nghĩa một chương kinh, Tay cầm dùi mõ, tay nâng sáo Thiên hạ cười ta, cứ mặc SỰ ĐỀ CỨU – LAN TỰ Đức bạc thường tàm kế tổ đăng, Không giao Hàn Thập khởi oan tăng. Tranh như trục bạn quy sơn khứ, Điệp chướng trùng san vạn vạn CHÙA CỨU LAN Đức bạc thẹn mình nối tổ đăng Học theo Hàn, Thập dứt đa đoan Hãy đi với bạn về non ở Rừng núi bao quanh đến vạn HOA Dục hướng thương thương vấn sở tòng, Lẫm nhiên cô trĩ tuyết sơn trung. Chiết lai bất vị già thanh nhãn, Nguyện tá xuân tư ủy bệnh ông. HOA MAI Ngửa mặt trời xanh hỏi lý do Hiên ngang trong núi mọc mình hoa Bẻ về, không để chưng vui mắt Chỉ mượn mầu Xuân đỡ bệnh MIÊN Tổ phụ điền viên nhậm tự sừ, Thiên thanh bàn khuất nhiễu ngô lư. Mộc tê song ngoại thiên cưu tịch, Nhất chẩm thanh phong trú mộng NGÀY Vườn ruộng tổ tiên hãy tự cày Nhà tranh non biếc khắp bao vây Ngoài song, hương mộc, chim im tiếng Gió mát vừa qua, giấc đã VŨ Thu phong ngọ dạ phất thiềm nha, Sơn vũ tiêu nhiên chẩm lục la. Dĩ hĩ thành thiền tâm nhất phiến, Cùng thanh tức tức vị thùy đa!NHÀ NÚI Gió thu xào xạc thổi qua hiên Núi vắng lều tranh gối cỏ mềm Nếu quả thiền tâm đà một khối Tiếng trùng sao réo gọi thâu đêm? AI PHÙ LỒ Khóa huyết thư thành dục ký âm, Cô phi hàn nhạn tái vân thâm. Kỷ gia sầu đối kim tiêu nguyệt, Lưỡng xứ mang nhiên nhất chủng TÙ NHÂN Thư biên bằng máu nhắn tin nhau Cô đơn chiếc nhạn vút mây sầu Bao nhà nhìn nguyệt đêm nay nhỉ? Hai chốn cùng chung một nỗi đau!PHIẾM CHU Tiểu đĩnh thừa phong phiếm diểu mang, Sơn thanh thủy lục hựu thu quang. Sổ thanh ngư địch lô hoa ngoại, Nguyệt lạc ba tâm giang mãn THUYỀN Mênh mông theo gió con thuyền nhỏ Thu sáng ngời xanh nước với cây, Tiếng sáo thôn chài lau lách vọng Trăng lặn giòng sông sương trắng ĐỘNG HIÊN ĐÀN VIỆT GIẢ SƠN Hoa mộc di duyên chủng tác sơn, Lung yên trạo nguyệt, lạc hoa hàn. Tùng tư niệm lự đô vô tục, Doanh đắc thanh phong nhất chẩm BỘ CỦA ĐỘNG HIÊN Núi dựng nên bằng đá với cây Có lồng hoa rụng, tuyết, trăng, mây Từ đây mọi niệm đà thanh thoát Gió mát riêng mình giấc ngủ THU Dạ khí phân lương nhập họa bình, Tiêu tiêu đình thụ báo thu thanh. Trúc đường vong thích hương sơ tận, Nhất nhất tùng chi võng nguyệt THU Hương đêm mát dịu, bình phong lạnh Xào xạc thu sang lá động cành Trúc đường thong thả, hương vừa đốt Cành cây chăng lưới lọt trăng HOA Tùng thanh Tưởng Hủ tiên sinh kính, Mai cảnh Tây hồ xử sĩ gia. Nghĩa khí bất đồng nan cẩu hợp, Cố viên tùy xứ thổ hoàng giang vô mộng cán khô tràng, Bách vịnh mai hoa nhượng hảo trang. Lão khứ sầu thu ngâm vị ổn, Thi biểu thực vị cúc hoa thân vương thế dĩ đô vương, Tọa cửu tiêu nhiên nhất tháp lương. Tuế vãn sơn trung vô lịch nhật, Cúc hoa khai xứ tức trùng niên hòa lộ hướng thu khai, Nguyệt đạm phong quang thiếp thốn hoài. Kham tiếu bất minh hoa diệu xứ, Mãn đầu tùy đáo tháp quy tại trung đình nhân tại lâu, Phần hương độc tọa tự vong ưu. Chủ nhân dữ vật hồn vô cạnh, Hoa hướng quần phương xuất nhất lai hoàng bạch các phương phi, Ái diễm liên hương diệc tự thì. Biến giới phồn hoa toàn trụy địa, Hậu điêu nhan sắc thuộc đông CÚC Đường nhà Tưởng Hủ tre reo gió Vườn cảnh Tây Hồ đẹp nét mai Nghĩa khí chẳng đồng không ý hợp Cúc hoa nở sáng khắp vườn sông không đủ thấm lòng già Bách Vịnh Mai Hoa vẫn kém xa Đầu bạc ngâm hoài vần chửa ổn Mỗi khi cúc nở rộn lòng thân buông thế, thảy đều buông Thiền tọa giờ lâu lạnh thấm giường Trong núi năm tàn không có lịch Thấy hoa cúc nở biết Trùng năm nở đúng tiết Thu qua Gió dịu trăng trong ý mặn mà Cười kẻ không hay hoa huyền diệu Khi về, mái tóc giắt đầy hoa!Người ở trên lầu, hoa dưới sân Vô ưu ngồi ngắm, khói trầm xông Hồn nhiên người với hoa là một Giữa vùng hương sắc lộ hình phi Xuân sắc, trắng hay vàng Thời tiết tùy loài hợp sắc hương Khi mọi loài hoa rơi chật đất Dậu Đông hoa cúc vẫn chưa tàn.
Địa điểm ăn cơm vẫn định ở Thiên Hương Cư phòng Điệp Lan Hiên, Minh Dạ vẫn lạnh lùng nhìn Vệ Khanh, không khí cả phòng vẫn tiếp tục bảo trì đóng băng. Tần Ly cũng không biết phải làm sao, chỉ có thể ngồi bên cạnh Minh Dạ, tùy thời ngăn cản hắn động thủ. Ngoại trừ Tần Ly, vị trí còn lại bên cạnh hắn tự nhiên không có ai ngồi, ai cũng không dám ngồi quá gần hắn. Trừ bỏ vị trí trống bên cạnh hắn, tiếp theo chính là Tần Giác, dù không nhằm vào Tần Giác nhưng bạn học Tần Giác vẫn bị hàn khí đánh úp. Đám người Lam Tiêu Tiêu cũng nơm nớp lo sợ, tuy rằng không biết rõ cảnh giới của Minh Dạ, nhưng vẫn biết người này không hề đơn giản, vừa tiếp xúc liền biết cảnh giới của hắn cao hơn cảnh giới của bọn họ không phải là ít. Liễu Hàn Vân khá trấn định, bởi vì bữa ăn này là chúc mừng hắn và Tần Ly tấn chức huyền linh tông, vì thế bây giờ hắn đang ngồi bên kia của Tần Ly. Lực chú ý của hắn đều tập trung trên người Tần Ly, người khác hắn đều tự động xem nhẹ. Vệ Khanh tà khí dựa vào thành của ghế ngồi, ánh mắt quét qua Minh Dạ ở phía đối diện, sau đó nhấc đũa được đặt trên thành dĩa gắp một miếng thịt đưa qua bát của Tần Ly "Bữa cơm này chính là chúc mừng đệ, sao đệ lại không ăn? Nếm thử một chút, hương vị quả thực không tồi." Nói xong còn nhìn Minh Dạ một cách khiêu khích, đôi mắt hoa đào le lói ánh sáng khác thường. Huyệt thái dương của Tần Ly đập lên thình thịch, đau đầu vô cùng. Người này tại sao vẫn không chịu tỉnh ra, không thấy cái vị bên cạnh nàng lạnh đến mức có thể đông chết người sao? Ánh mắt Minh Dạ nhìn chằm chằm chiếc đũa của Vệ Khanh, tay vừa muốn động đã bị Tần Ly nắm lại "Ha ha, hôm nay không phải muốn chúng mừng chúng ta sao? Sao lại không ăn? Nào, mọi người đều ăn đi." Nói xong nàng dùng ánh mắt ra hiệu cho Nguyệt Diệu Thần cùng Hàn Hi Bạch. Hai người hiểu ý kéo Vệ Khanh xuống không để cho hắn làm khó Tần Ly. Minh Dạ liếc Tần Ly một cái, sau đó cầm đũa gắp đồ ăn trong đĩa cắn một miếng, hơi thở trên người dần bình ổn lại. Thật ra Minh Dạ không muốn để cho Tần Ly khó xử, nếu không hắn đã sớm động thủ giải quyết người khiêu khích hắn như Vệ Khanh. Nhìn Tần Ly tự mình gắp đồ ăn cho hắn, hắn cũng lười so đo với Vệ Khanh. Dù vậy, hắn cũng không thể dễ dàng buông tha cho Vệ Khanh, không thể giết hắn nhưng vẫn phải cho hắn một chút giáo huấn, Minh Dạ muốn làm Vệ Khanh uất ức trong chốc lát, hắn cũng gắp đồ ăn cho Tần Ly "Nàng cũng ăn một chút." Cùng lúc với Minh Dạ, Liễu Hàn Vân cũng gắp đồ ăn cho Tần Ly. Tần Ly nhìn cái bát đầy đồ ăn, trong lòng cười khổ không ngừng. Bữa cơm cứ thế trôi qua trong không khí quỷ dị, Tần Ly kỳ thực ăn không vô, vẫn thấy tiêu hóa khó khăn như cũ, nhưng đáng ăn mừng là bữa cơm này xem như ăn được bình an. Ăn cơm xong, trăng đã muốn lên đến đỉnh đầu, Tần Ly trở về tiểu viện, đóng kín cửa rồi trực tiếp đi vào Huyền Giới. Sau khi tấn chức, nàng đã tính toán xong, trước bài danh một tháng, ban ngày tu luyện trong phòng tu luyện, buổi tối tu luyện ở trong Huyền giới. Một là có thể củng cố tu vi của nàng, hai là có thể tranh thủ tăng thực lực trong một tháng. Tần Ly đi vào Huyền giới, không nhìn thấy Phượng Tiêu và Lam U lộ diện, nàng cảm thấy có chút kỳ quái. Thấy Khuynh Nhan đang lúi húi tìm kiếm vật gì đó, liền hỏi "Phượng Tiêu và Lam U đâu? Sao lại không thấy hai người bọn họ?" "Lúc ngươi đi ra ngoài, không phải là bọn chúng đang luận bàn sao? Hai người bọn họ cuối cùng bất phân thắng bại, cho nên đều bế quan tu luyện. Bọn họ bảo sẽ tái chiến khi xuất quan, Phương Tiêu còn nói nhất định phải thắng được Lam U. Ban đầu nhân gia còn tính gọi ngươi vào, hiện tại ngươi đã là huyền linh tông, là thời điểm cần có một kiện linh khí thích hợp. Giờ ngươi chưa dùng Kim Huyễn Linh được, cho nên nhân gia đành hướng dẫn ngươi tự tay luyện cho bản thân một kiện vậy." Tần Ly cũng rất muốn sở hữu một kiện linh khí, nhưng không ngờ nàng có cơ hội tự luyện cho mình, trên mặt vô cùng hưng phấn "Thì ra ta còn có thể tự mình luyện chế linh khí sao? Khuynh Nhan, ngươi cũng có thể luyện chế linh khí à?" "Đương nhiên, chủ nhân của nhân gia chính là phải toàn tài. Nó đây rồi, đây chính là luyện khí phổ, chỉ cần bị tung ra ngoài sẽ lôi kéo sự chú ý của tất cả các thế lực lớn, sẽ nổ ra tranh đoạt. Ngươi đọc qua làm quen, chờ ngươi đọc hết và hiểu được, ta đưa ngươi đi luyện khí thất." – Khuynh Nhan đem quyển sách hắn vừa tìm được cho Tần Ly. Tần Ly cầm quyển Luyện Khí Phổ màu xanh, trên bìa đề "Diễm Lân luyện khí thủ trát*". Mở trang đầu tiên, nàng bắt đầu đọc. Thì ra ở thế giới này, trừ chức nghiệp tôn quý luyện dược sư, còn có chức nghiệp khan hiếm hơn – luyện khí sư. Một luyện khí sư cao cấp không những chế tạo ra được linh khí có uy lực lớn, mà còn nắm giữ được kỹ thuật khảm nạm. *thủ trát viết, sao lại bằng tay Luyện khí sư chia là luyện khí học đồ, luyện khí sư, luyện khí đại sư, luyện khí tông sư, luyện khí thánh sư. Học đồ là những người đang trong giai đoạn xây dựng trụ cột bằng cách nắm vững các tri thức luyện khí, có thể tự mình luyện chế những loại linh khí bình thường đơn giản. Luyện khí sư mới bắt đầu có thể luyện chế bảo khí có phẩm cấp. "Khuynh Nhan, với tu vi hiện tại của ta có phải có thể sử dụng thánh khí rồi không?" Tần Ly vừa đọc sách vừa hỏi. "Nhân gia cảm thấy ngươi có thể luyện chế một loại linh khí có thể nuôi dưỡng được, như vậy, nếu cấp bậc của ngươi tăng lên, thì linh khí của ngươi cũng sẽ không ngừng tăng lên. Linh khí đi theo chủ nhân lâu thì độ phù hợp cũng sẽ không ngừng gia tăng, hơn nữa sau này khi cấp bậc của ngươi tăng lên, cũng không cần phải đổi loại linh khí khác. Kim Huyễn Linh tuy rằng cấp bậc tương đối cao, nhưng dù sao cũng không phải do chính ngươi luyện chế, không nhất định ngươi có thể dùng nó thuận tiện." Khuynh Nhan đề nghị. "Ừ, ngươi nó có đạo lý, vẫn là chính mình tự luyện chế thì tốt hơn. Đúng rồi, tài liệu luyện linh khí và nguyên liệu khảm nạm đều có ở Huyền giới sao?" "Ngươi không cần lo lắng, năm đó chủ nhân để lại không ít nguyên liệu khan hiếm, đủ cho người dùng." Tần Ly gật đầu, tĩnh tâm xem những vấn đề cần chú ý khi luyện khí, nàng xem trọn hai ngày. Lúc này ở cạnh tiểu viện của nàng, Minh Dạ nhìn trăng trên trời, đầu óc không ngừng lặp đi lặp lại câu hỏi làm thế nào để theo đuổi Tần Ly. Vốn hắn cũng không phải người nóng vội, hắn nghĩ từ từ sẽ đến. Nhưng bên cạnh nàng có quá nhiều nam nhân, một đám đều mang mưu đồ gây rối, hắn không thể không nóng nảy. "Đi thăm dò tư liệu của hai tên Vệ Khanh và Liễu Hàn Vân kia." Lời nói thầm của Minh Dạ vừa dứt, một bóng dáng bay lên giữa tiểu viện yên tĩnh, sau đó nhanh chóng chìm vào đêm tối. Tần Ly nghiên cứu tương đối thành công, chuẩn bị thí nghiệm một chút. Khuynh Nhan mang Tần Ly đến một cung điện có hai tầng, bên trong có một gian phòng tên Trữ Tàng thất. Bên trong Trữ Tàng thất, huyền thiết và nguyên linh tinh thạch nằm rải rác khắp phòng. Tần Ly nhìn cái hòm nhỏ đặt ở một góc sáng sủa của căn phòng hỏi "Trong hòm nhỏ đó có cái gì vậy?" "Bên trong là tinh hạch của huyền linh thú, dùng để khảm nạm linh khí. Đã nghĩ kĩ muốn luyện chế linh khí gì chưa?" Khuynh Nhan hỏi. "Đã nghĩ kỹ rồi, luyện chế một cái vòng Như Ý. Bình thường có thể đeo ở cổ tay, khá là tiện lợi." Tần Ly dùng một ngày để nghiên cứu nên dùng loại linh khí gì, cuối cùng quyết định chế tạo vòng Như Ý. Khuynh Nhan chọn hai khối huyền thiết không quá lớn sau đó cầm thêm một khối ngân tinh thạch "Hai loại nguyên liệu này có thể làm nguyên liệu chính luyện chế vòng, ngươi mang cái hòm kia theo, rồi lấy thêm một khối nguyên linh tinh thạch, ngươi có thể lập tức luyện chế rồi." Tần Ly lần đầu tiên luyện chế linh khí, trong lòng khó tránh khỏi khẩn trương. Khuynh Nhan mang nàng đi đến gian phòng bên cạnh, bên trong có một cái lò luyện lớn. Nhìn chiếc lò cổ xưa vô cùng, xem ra niên kỷ của nó cũng đã khá lâu. "Các bước luyện chế ngươi cũng đã xem qua hết, bây giờ ngươi thực hành đi! Ngươi chưa dung hợp huyền hỏa, trước hết để nhân gia giúp ngươi khống hỏa, như vậy ngươi luyện chế cũng dễ dàng hơn một chút. Chờ đến khi ngươi dung hợp huyền hỏa, ngươi sẽ mở ra năng lực khống hỏa. Ngươi nên hiểu rằng, luyện khí và luyện dược giống nhau, đối với khống hỏa, yêu cầu tương đối hà khắc, chẳng qua là độ lửa khác nhau." Khuynh Nhan bổ sung. Tần Ly nhớ kỹ lời nói của Khuynh Nhan, nghiêm túc gật đầu. Khuynh Nhan bắt đầu nổi lửa, Tần Ly thả một khối huyền thiết vào, ngọn lửa màu trắng không ngừng tăng lớn, độ nóng của lò luyện cũng tăng cao, dùng mắt thường có thể thấy được huyền thiết nhanh chóng tan chảy thành nước thép. Tần Ly suy tư một chút ở trong đầu, bắt đầu điều động linh lực. Linh lực màu xanh nhạt rót vào trong lò từng chút một, nước thép được linh lực dẫn bắt đầu tạo hình. Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, nước thép đã ngưng tụ thành một chiếc vòng hình tròn hoàn hảo. Tần Ly thả vào một khối huyền thiết khác, cuối cùng là ngân tinh thạch. Nàng biết bước kế tiếp càng thêm phức tạp, dễ thất bại, phải vô cùng tinh tế khống chế linh lực của mình, bằng không sẽ dễ thất bại vô cùng. Khuynh Nhan ở bên cạnh quan sát từng động tác của Tần Ly, lâu lâu chỉ đạo nàng một chút, giúp nàng khống chế độ lửa. "Tốt lắm, bây giờ chỉ cần chờ đợi." Tần Ly lau mồ hôi, nàng cuối cùng cũng hiểu được luyện khí khó khăn đến cỡ nào. Khống hỏa khó nhất do Khuynh Nhan làm. Nhờ có hắn giúp nàng khống hỏa, nàng luyện chế dễ dàng hơn rất nhiều. Cho dù là như thế, nàng vẫn cảm thấy linh lực mình có chút không đủ dùng. Nếu không phải thời khắc mấu chốt Khuynh Nhan ra tay giúp nàng, có lẽ linh khí của nàng sẽ không luyện chế được. Năm ngày trôi qua, trừ bỏ đến dược viên hái Bích Linh quả ăn cho đỡ đói, nàng vẫn luôn bên cạnh lò luyện quan sát tình huống. Thật vất vả mới có thể thấy linh khí thành hình, trong lòng nàng hưng phấn không nói nên lời. Linh khí đã thành hình, sau đó cần phải khảm phách phách trong hồn phách cho linh khí, còn gọi là khảm khí phách, cuối cùng là khảm bí văn. Tần Ly cầm lấy khỏa nguyên linh tinh thạch, dùng linh lực nhấc vòng Như Ý lên, sau đó nàng bắt đầu dung hợp. Nhìn thấy cả hai dung hợp hoàn mỹ, khóe môi Tần Ly nhếch lên. Vòng Như Ý màu bạc vô cùng hoa mỹ, nàng quyết định gọi nó là Như Ý Trạc Liễu. Tiếp đó, nàng dùng linh lực mở ra ba lỗ trên vòng, chuẩn bị khảm bí văn. Khuynh Nhan chọn cho nàng hai viên tinh hạch thánh thú cửu giai và một viên tinh hạch thánh thú bát giai. Vừa bỏ tinh hạch vào lò luyện, năng lượng cuồng bạo lập tức bộc phát dữ dội, thậm chí nàng còn có thể nhìn thấy thú ảnh hư ảo của ba thánh thú trong ngọn lửa. Tần Ly nhìn ba viên tinh hạch, trong lòng tưởng tượng về bộ dạng ba thánh thú khi còn sống cường đại cỡ nào, mà người có thể đánh chết bọn chúng, lấy được tinh hạch của bọn chúng – Huyền linh thần Diễm Lân còn cường đại hơn bọn chúng rất nhiều. Cường giả như vậy không thể không làm cho người ta bội phục. Ba viên tinh hạch cuối cùng cũng áp súc thành ba viên bảo thạch được khảm vào ba cái lỗ mà nàng đã mở sẵn. Từ lúc khảm khí phách cho đến lúc khảm bí văn đã qua được hai ngày. Tần Ly nhìn vòng tay Như Ý đã chính thức hoàn thành, nàng khẩn cấp muốn thử uy lực của nó. Nàng lập tức lấy máu nhận chủ rồi đeo Như Ý lên cổ tay. Sau khi nhận chủ xong, Tần Ly thử dùng ý niệm, vòng Như Ý hoàn toàn có thể phóng to thu nhỏ theo ý của nàng. Bảo khí có ánh sáng riêng của nó, theo màu sắc mà phân chia phẩm cấp, hoàng phẩm là màu đỏ, huyền phẩm là màu cam, địa phẩm là màu vàng, thiên phẩm là màu xanh lục. Thánh khí chia theo phẩm cấp như trên nhưng khác màu, theo thứ tự là màu xanh lá non, xanh lam, tím và trắng. Bán thần khí và thần khí sẽ không sáng lên, bởi vậy Huyền giới của Tần Ly vẫn bị người khác hiểu nhầm là linh khí bình thường. Nhìn vòng tay màu bạc sáng lên ánh sáng màu xanh non, Tần Ly biết chính mình đã luyện thành công một chiếc thánh khí hoàng phẩm. Sắc trời dần đổi, lúc Tần Ly ra khỏi Huyền giới đã là buổi sáng hôm sau. Tần Ly vươn vai chuẩn bị đi ra tìm Minh Dạ. Nàng đã đáp ứng hắn hôm nay sẽ dẫn hắn đến Liên Minh Luyện Dược Sư tìm Trần lão, sau đó nàng sẽ đến phòng tu luyện. Đến phòng bên cạnh, nàng gõ cửa "Minh Dạ, ngươi có đó không?" Chỉ trong chốc lát, cửa viện liền mở ra, hôm nay Minh Dạ mặc một thân cẩm bào đen, cổ tay đính kim tuyến, miếng ngọc bội được treo lủng lẳng trên đai lưng màu vàng. Nhìn qua, cả người đầy tinh thần sáng láng, phú quý xa hoa. Trừ lần đó ra, hôm nay hắn lại không mang mặt nạ, làm cho Tần Ly ngây ngẩn cả người một lần nữa. Minh Dạ thấy Tần Ly lấy bộ dáng ngây ngốc nhìn mình, khóe miệng vừa lòng giơ lên "Nữ nhân, chào buổi sáng!" Trong thanh âm có chút khàn, so với bình thường càng thêm có mị lực. "Ăn mặc long trọng vậy để làm chi?" Tần Ly giật mình tỉnh lại, nhíu mày. "Xấu hổ sao? Bản thiếu cảm thấy mặc như vậy rất tốt. Nữ nhân, nàng mặc trang phục nữ vẫn rất đẹp." "Trang phục nữ không được thuận tiện." Tần Ly vẫn ăn mặc giống như bình thường, một đầu tóc được búi lên đỉnh đầu, một thân nam trang màu trắng. Minh Dạ bình thường thích đeo mặt nạ vì chán ghét người khác nhìn thấy hắn, nhưng thấy Tần Ly ngây ngốc trước gương mặt này của hắn, hắn đột nhiên không còn muốn đeo mặt nạ nữa. Mặt nạ nằm trong không gian giới chỉ của hắn, nghĩ ngợi một hồi, hắn không lấy ra nữa "Đi thôi, không phải muốn ra ngoài tìm Trần lão sao? Nhanh một chút!" Thật ra tìm Trần lão cũng chỉ là một cái cớ mà thôi, hắn hoàn toàn có thể sai thuộc hạ đi tìm Trần lão, sở dĩ hắn nói hắn muốn tìm Trần lão là vì hắn muốn cùng Tần Ly đi dạo một lát mà thôi. Tần Ly nhìn Minh Dạ nói "Ngươi vẫn nên đeo mặt nạ lên đi, ta sợ lát nữa mọi người sẽ vây lại." Minh Dạ lấy mặt nạ từ không gian giới chỉ ra đeo lên, Tần Ly đánh giá, quả nhiên như vậy sẽ tốt hơn, tuy rằng khí chất vẫn mỹ lệ, nhưng vẫn đỡ hơn gương mặt khuynh đảo chúng sinh kia. Tuy rằng Minh Dạ che mặt đi, nhưng hai người bọn họ đứng cạnh nhau vẫn chói mắt vô cùng. Từng đám đệ tử dọc đường họ đi bất giác dừng chân lại đưa mắt nhìn bọn họ, Tần Ly nổi lên một trận phiền muộn, nàng nổi lên ý nghĩ nàng có nên đeo mặt nạ luôn không. Hai người ra khỏi học viện, một đường hướng về Liên Minh Luyện Dược Sư. Trên đường đi, hai người đi ngang qua một tiệm may quần áo, Minh Dạ liếc mắt một cái liền chú ý đến một bộ xiêm y trắng vô cùng thướt tha. Hắn quay qua Tần Ly nói "Nữ nhân, nàng tự mình đến đó trước, lát nữa ta sẽ đến sau." Tần Ly không biết hắn muốn giở trò gì, nhưng vẫn nghe lời Minh Dạ mà đi trước. Đến Liên Minh Luyện Dược Sư, nàng vô tình gặp một ông lão mặc trường bào màu xanh, bên cạnh lão là hai thiếu niên hơn mười tuổi, trong đó có một người là Trần Tường. Hắn vừa nhìn thấy Tần Ly, lập tức cắn răng nói "Tần Ly, ngươi tới đây làm gì?" "Nực cười, ta đi đâu thì liên quan gì tới ngươi, chẳng lẽ ta còn phải xin phép trước ngươi một tiếng sao? Trần Tường, bộ quần áo lần trước mặc được không?" Trần Tường vừa nghe Tần Ly nói, cảnh tượng chật vật ngày đó liền hiện rõ mồn một trong đầu hắn. Đều là tại Tần Ly này làm hại hắn mất mặt như vậy "Gia gia, ca ca, nàng chính là người lần trước hại ta xém tí nữa chết cháy." Tần Ly âm thầm buồn cười, ngày đó hắn chạy trốn còn nhanh hơn cả thỏ, hôm nay hắn vừa tìm được chỗ dựa vững chắc thì lại làm ra vẻ dũng mãnh. Nàng thật muốn chóng mắt xem những người này có ý định gì! "Ngươi là Tần Ly? Là tân sinh tấn chức huyền linh tông ngày hôm qua sao?" Thiếu niên có diện mạo tương tự Trần Tường hỏi. "Là ta thì như thế nào? Có vấn đề gì sao?" Đuôi lông mày Tần Ly khẽ nhướng, tu vi Võ Tông nhị giai. Chẳng lẽ người mà Vệ Khanh nói chính là hắn? Trần Tường khẽ hừ một tiếng "Tần Ly, ngươi đừng đắc ý quá sớm, đừng tưởng rằng huyền linh tông thì đặc biệt hơn người." "Tiểu Tường, câm miệng. Lão phu hỏi ngươi, ngươi có phải là nữ hài tử đã thăng tam phẩm luyện dược sư khi mười tuổi của ba năm trước không?" Ông lão áo xanh cũng không ngu, tôn tử của mình như thế nào hắn cũng hiểu rõ. Huống chi nếu đứa nhỏ này thật sự là Tần Ly kia, hắn càng không thể để cháu hắn dại dột trêu chọc nàng, nàng là mầm tốt Liên Minh minh chủ xem trọng. Tần Ly không trả lời, xem như thừa nhận. Trần Tường bị gia gia quát một tiếng, trong lòng càng thêm không phục, ánh mắt nhìn Tần Ly càng thêm âm ngoan. Trong lúc đó, Minh Dạ cầm xiêm y đã mua được bỏ vào không gian giới chỉ. Hắn vội vã bay một đường đến Liên Minh Luyện Dược Sư, mắt hiện lên sự vui vẻ khi thấy bóng dáng của Tần Ly đứng ở cửa. Trần Tường đứng đối diện Tần Ly cảm nhận được hơi thở cường đại của Minh Dạ, hắn nhanh chóng che giấu âm ngoan trong mắt. "Sao lại đứng ở đây? Đợi ta sao?" Minh Dạ tự nhiên cũng để ý thấy ba ông cháu đối diện Tần Ly. "Ừ, chờ ngươi đến rồi cùng nhau vào, chúng ta đi thôi!" Tần Ly nói xong, lướt qua ba người bọn họ, sóng vai Minh Dạ cùng lên lầu. Minh Dạ liếc mắt bọn họ một cái khi đi ngang qua bọn họ. Ông lão áo xanh nói với hai người cháu trai "Hai người các con nghe cho kỹ, học trong học viện, cách xa Tần Ly một chút, nàng không phải là người mà các con có thể trêu vào! Nhất là tiểu Tường, con đừng cho là ta không biết tâm tư của con. Tiểu Phi, sau khi trở về, con cố gắng tu luyện, tranh thủ tiến vào hàng ngũ mười người đứng đầu của học viện bài danh." Trần Phi trịnh trọng gật đầu, Trần Tường cũng đáp cho có lệ "Gia gia, con đã biết." "Tốt lắm, hai đứa trở về học viện đi, không có việc gì là tốt rồi, tu luyện cho tốt, đừng có gây chuyện thi phi khắp nơi." Ông lão áo xanh không tiếp tục để ý tới hai người, chậm rãi cất bước đi lên lầu. Ông lão áo xanh là thanh y trưởng lão, tên là Trần Mậu, so với Liễu Thấm còn cao hơn một bậc, hiện tại lão đã đạt tới bát phẩm luyện dược sư trung cấp. Sau khi Tần Ly và Minh Dạ lên lầu, tìm được Trần lão, kể chút chuyện xảy ra ở học viện trong thời gian gần đây. Cuối cùng ba người quyết định để Trần lão tiếp tục ở lại Liên Minh Luyện Dược Sư, hai người có việc gì cũng dễ tìm Trần lão. Bởi vì Liễu Thấm đồng thời đảm nhiệm chức vụ trưởng lão học viện, nàng cũng không thường xuyên có mặt ở Liên Minh Luyện Dược Sư. Sau đó, bọn họ rời khỏi phòng Trần lão dự định nhanh chóng trở về học viện, Tần Ly muốn tranh thủ đến phòng tu luyện xem một chút. Trời không thuận lòng người, kết quả vừa mới ra khỏi phòng, một gã sai vặt lập tức chạy đến, nói là thanh y trưởng lão mời hai người họ qua. Tần Ly nắm chắc đến tám phần người đó chính là ông lão áo xanh lúc nãy, vì thế nàng quay sang Minh Dạ, nói "Bằng không ngươi về trước đi, một lát nữa ta sẽ trở về." "Nàng đi đi, ta chờ nàng dưới lầu." Minh Dạ chậm rãi đi xuống lầu, Tần Ly theo gã sai vặt đi gặp thanh y trưởng lão.
thiên tài huyền linh sư