Truyện Thịnh Thế Đích Phi của tác giả Phượng Khinh là một tựa truyện xuyên không có nội dung khá đặc biệt. Nam chính không chỉ xấu mà còn rất vô sỉ, còn nữ chính ư? Cũng không phải tuyệt sắc mà còn quá đỗi bình thường. Không có tình yêu sét đánh, cũng không phải Đọc truyện Thịnh Thế Kiều Y của tác giả Phương Phương, đã full (hoàn thành), tải nhanh, được cập nhật mới và sớm nhất. Thịnh Thế Kiều Y - Chương 294: Vương phi là một câu đố 1 năm. Thịnh Thế Kiều Y - Chương 293: Huynh cũng thật nhiều chuyện Cái tao biết chắc nữa là thằng Dương đã bị vô thế, thế kẹt giữa hai bên. - Tội nghiệp nó! - Ừ, đời nó vậy, cái gì cũng có giá của nó! HỮU PHÚ 17.10.2022. Bài viết liên quan: Hoàng Dũng - Trend cáo phó Vạn Thịnh Phát Truyện audio ngôn tình Thịnh Thế Y Phi. Người may mắn thì gặp người tương đồng may mắn, kẻ xui xẻo cũng sẽ gặp người xui xẻo. Hắn là thể tử con của Bất tường quỷ mắt, bị người toàn kinh thành sợ hãi ghét bỏ. Nàng vừa sinh ra đã khắc chết mẫu thân, bị phụ thân quang về nơi hương dã. Nghĩ vui trong bụng như thế nhưng Thịnh không dám nói ra. - Cô gói cho tôi 10 hộp sà rinh để tôi tặng người quen! Một cú song phi của tên kia làm cho cô vũ công thứ hai phải trụ chân ngã cả người ra sau mới né được. Các trụ cột của ngôi nhà bát giác trở thành điểm Thịnh Thế Y Nữ - Lãnh Vương Sủng Phi. Chapter 0. Thịnh Thế Y Nữ - Lãnh Vương Sủng Phi - Chapter 0 [Cập nhật lúc: 09:17 01/08/2019] Nếu không xem được truyện vui lòng đổi "SERVER ẢNH" bên dưới Server 1 Server 2 Server VIP Server VIP 2. Báo lỗi. SKĐS - Tổ chức Y tế Thế giới (WHO) mới đây cảnh báo: Gần 2,5 tỷ người trên toàn thế giới (hoặc cứ 4 người thì có 1 người) sẽ sống với tình trạng khiếm thính ở một mức độ nào đó vào năm 2050. Ít nhất 700 triệu người trong số này cần phải tiếp cận với dịch Khi Hơi Thở Hóa Thinh Không là tự truyện của một bác sĩ bị mắc bệnh ung thư phổi. Trong cuốn sách này, tác giả đã chia sẻ những trải nghiệm từ khi mới bắt đầu học ngành y, tiếp xúc với bệnh nhân cho tới khi phát hiện ra mình bị ung thư và phải điều trị lâu dài. Vay Tiền Trả Góp Theo Tháng Chỉ Cần Cmnd. Hoàng gia tế tổ không có việc của nữ quyến, sáng sớm Nam Cung Mặc đã bị đưa đến biệt viện Yến vương phủ cùng Yến vương phi trò chuyện. Yến vương phi xuất thân danh môn, tính cách đoan trang, rộng lượng, đối với trượng phu thập phần xem trọng, tự nhiên đối với ngoại tôn duy nhất của Yến Vương cũng rất chu đáo. Cho dù là Nam Cung Mặc không thích những người lá mặt lá trái* như vậy nhưng cũng sẽ không bộc lộ sự phiền chán cùng lạnh nhạt ra bên ngoài. Đến thời điểm cần phải đến hành cung, hai người liền đứng dậy rời đi.*lá mặt lá trái chỉ sự tráo trở, lật lọng, hay giả tạo gì đó... ở đây theo ta nghĩ Mặc tỷ chắc nói Yến Vương phi, cơ mà ta thấy bà ý tốt mà~Trong hành cung sớm đã có không ít nữ quyến các gia tộc cùng nữ quyến các vị quan chức bản địa theo từ Kim Lăng tới, vừa nhìn thấy Yến vương phi đến, đều dồn dập tiến lên hành lễ, đồng thời cũng nhìn nữ tử đi bên cạnh Yến vương phi. Chỉ thấy thiếu nữ kia một thân y phục bạch nguyệt, dung mạo tuyệt mỹ, khóe môi mỉm cười, giống như tiên nữ bước ra từ trong tranh. Nếu không phải đã biết Yến vương cùng vương phi lần này không hề mang quận chúa tới đây, chỉ sợ họ liền đã cho rằng đây là một vị tiểu Quận chúa của Yến vương quý phủ."Tam tẩu, ngươi đã đến rồi." Một âm thanh lanh lảnh vang lên cắt đứt ngờ vực của mọi người, Nam Cung Mặc ngẩng đầu liền thấy một mỹ phụ trung niên, một thân hoa phục, dung mạo tinh xảo, đang bước nhanh tới, hướng về Yến vương phi cười duyên nói. Yến vương phi mỉm cười gật đầu, "Để đệ muội đợi lâu." Hiển nhiên nữ tử này chính là Chu Vương Vương Phi nhẹ nhàng đánh giá Nam Cung Mặc đang đứng bên người Yến vương phi, mắt phượng khẽ hất cười nói "Vị này chính là Đại tiểu thư của Nam Cung gia sao?"Nam Cung Mặc tiến lên một bước, khẽ nhún gối hành lễ, "Nam Cung Mặc gặp Chu Vương Phi.""Khá lắm, rất thông minh." Chu Vương Phi che miệng cười nói "Quân Mạch quả nhiên là hài tử có phúc, Tam ca cùng Lục đệ lần này hẳn là yên tâm đi." Lời này của Chu Vương Phi vừa nói ra, mọi người liền biết rõ thân phận Nam Cung Mặc. Trong lúc nhất thời nhìn về phía Nam Cung Mặc, ánh mắt trở nên càng phức tạp, có kinh ngạc, cũng có cả tiếc hận cho tương lai vận mạng của nàng, tự nhiên cũng không thiếu được có chút hả hê. Chỉ là, thân phận thiên kim của Sở quốc công dù có như thế nào thì vẫn làm cho đại đa số các nữ quyến kiêng dè không vương phi kéo tay Nam Cung Mặc cười nói "Đương nhiên là vậy rồi, Vương gia chúng ta đối với đứa nhỏ này cũng là khen không dứt miệng đây, thường nói rằng phụ hoàng từ ái đã tìm cho Quân Mạch một thê tử tốt."Đối với lời khích lệ của Yến vương phi, Nam Cung Mặc cũng thuận thế hợp tác, bày ra dáng dấp ngượng ngùng, khiến Chu Vương Phi cười thật sảng đế bệ hạ đương nhiên sẽ không có thời gian mà đánh giá Nam Cung Mặc có phải là một thê tử tốt hay không, nhưng nếu hai bên đối việc kết hôn này đều hết sức hài lòng thì tự nhiên là muốn cảm tạ hoàng đế anh minh cùng từ ái, đã tạo ra một đoạn lương duyên. Nghe xong lời này của Yến vương phi, những người ở đây đều nhìn về phía Nam Cung Mặc, ánh mắt càng nhiều hơn mấy phần suy nghĩ sâu sắc cùng thận trọng. Hiển nhiên, Yến vương điện hạ đối với thê tử của ngoại tôn mình là phi thường hài lòng. Mọi người đều biết, tính cách cùng tác phong làm việc của Yến vương điện hạ vô cùng nghiêm túc, muốn làm hắn vui lòng, quả nhiên là so với lấy lòng thái tử điện hạ còn khó hơn nhiều. Yến vương điện hạ mười chín tuổi đã ra canh giữ U Châu, hàng năm chống trả thế lực còn sót lại của Bắc Nguyên, chiến công tại trong nhóm hoàng tử xem như là đứng đầu. U Châu U Vân được phòng vệ càng là chắc chắn, vì vậy giang sơn Đại Hạ mới được an bình. Vì vậy, so với mấy vị đại thần ở trong triều kia, vị huynh đệ ở xa trấn U Châu, tay nắm trọng binh, Yến vương điện hạ, mới là người mà thái tử điện hạ cần lôi kéo nhất bây vậy, Đại tiểu thư Nam Cung gia đã có Yến vương điện hạ làm chỗ dựa, bất kể là ai cũng phải kiêng dè mấy vương phi trước mặt bọn họ nói như vậy tự nhiên cũng là có ý định lót đường cho Nam Cung Mặc, nhìn lướt qua vẻ mặt khác nhau của mọi người, nàng mỉm cười vỗ tay Nam Cung Mặc nói "Những người đứng tuổi như chúng ta nói chuyện sẽ làm các tiểu cô nương như ngươi nghe thấy nhàm chán, Mặc nhi cùng những cô nương này ra ngoài tâm sự đi. Các ngươi tuổi gần nhau, cũng có thể thoải mái làm quen trên đường đi."Yến vương phi ném ra cành ô-liu, không tiếp chính là kẻ ngu thiếu nữ lục y nhanh chân bước ra, cười nói "Đa tạ vương phi, lần đầu gặp mặt Nam Cung tiểu thư, chúng ta cũng muốn nói chuyện một phen."Yến vương phi mỉm cười đánh giá thiếu nữ kia một chút, cười nói "Đây là... Tam tiểu thư Tạ gia? Bản phi vẫn là hai năm trước mới gặp ngươi một lần, bây giờ cũng đã trở thành một đại cô nương rồi a."Bên cạnh một cái nữ quyến cười nói "Chính là nhà chúng ta Tam nha đầu, Vương Phi có thể nhớ tới nàng là phúc phận của nàng. Còn không bái kiến Vương Phi.""Tạ Bội Hoàn gặp Vương Phi.""Hài tử ngoan, các ngươi ra ngoài dạo đi." Yến vương phi cười nói. Lục y thiếu nữ nhẹ nhàng cúi đầu, kéo Nam Cung Mặc ra cửa. Những cô nương khác cũng chỉ chầm chậm mà theo ra ngoài, trong lòng thầm hận Tạ Bội Hoàn đã giành trước một bước."Tam tẩu đối với Nam Cung tiểu thư đúng là thật tốt." Trong đại sảnh, Chu Vương Phi cười vương phi nói "Vương gia chỉ có một tiểu ngoại tôn là Quân Mạch, huống hồ Nam Cung cô nương lại là một tiểu hài tử thông minh hiếm thấy, ta ngược lại cảm thấy rất thích."Nghe xong lời nói của Yến vương phi, trong lòng mọi người đều dồn dập cân nhắc Vị Đại tiểu thư của Nam Cung gia này từ trước chỉ nghe mọi người nói qua, nhưng hiếm có người từng thấy. Đại đa số mọi người đều đoán được là Nhị tiểu thư, Nam Cung Thù không chịu gả cho Vệ Quân Mạch nên mới nhớ tới còn có một trưởng nữ là Nam Cung Mặc, chỉ là bây giờ xem ra Yến vương phủ tựa hồ cũng không hề tức giận mà ngược lại là đối với vị Đại tiểu thư của Nam Cung này hết sức hài lòng? Xem ra vị đại tiểu thư này xác thực không phải là một nhân vật đơn giản."Ta cũng cảm thấy Đại tiểu thư so với Nhị tiểu thư thích hợp với Quân Mạch hơn. Trường Bình chỉ có một tiểu nhi tử là Quân Mạch, thân phận Đại tiểu thư của Nam Cung gia mới xứng, Nhị tiểu thư rốt cuộc là chênh lệch một ít."Yến vương phi nhàn nhạt liếc Chu Vương Phi một cái, nói "Đệ muội nói gì vậy, người được phụ hoàng chỉ hôn cho Quân Mạch nguyên bản chính là Đại tiểu thư Nam Cung gia, chẳng lẽ, còn có thể khiến Quân Mạch phải uỷ khuất lấy một thứ nữ hay sao?" Ý tứ, ý chỉ bệ hạ vừa xuống chính là Nam Cung Mặc, căn bản không có chuyện gì liên quan đến Nam Cung Thù. Về phần nghĩ xấu người khác, tốt nhất chính mình nên quên đi. Bệ hạ tự nhiên là sẽ không sai, vì lẽ đó sai chỉ có thể là do người khác lĩnh hội sai ý chỉ của bệ hạ. Về phần Nam Cung Thù, nói là thứ nữ, nhưng sẽ thật sự nguyện ý tay không đi làm đương gia Thiếu phu nhân? Xem phân thượng của Nam Cung Hoài, thứ tử không có quyền thừa kế còn tạm khỏi đại sảnh, một đám cô nương liền đi tới hoa viên. Nam Cung Mặc tùy ý để Tạ Bội Hoàn kéo mình đi, một bộ mặt thản nhiên quan sát thiếu nữ trước mắt. Tạ Bội Hoàn không phải là nữ tử xinh đẹp nhất ở đây, cũng không ăn mặc giống những nữ tử hào hoa phú quý, nhưng lại làm cho người khác cảm thấy hết sức vừa mắt. Phát hiện ánh mắt đánh giá của Nam Cung Mặc, Tạ Bội Hoàn mỉm cười nháy mắt một cái, thấp giọng nói "Chúng ta đi mau."Nam Cung Mặc nhíu mày, thuận theo nàng mà chạy về phía trước. Nàng cũng không hy vọng sẽ kết giao tình cùng với nhiều người. Dù sao một vị Đại tiểu thư của Nam Cung gia chưa bao giờ xuất hiện tại thành Kim Lăng, một cô nương bị chỉ hôn cho vị Tĩnh Giang Quận Vương thế tử không có một chút tiền đồ nào, lại cần Yến vương phi trước mặt cho mình mặt mũi, chắc hẳn sẽ có ít người thành tâm muốn kết nhiên, đợi khi hai người đi đến một góc của hoa viên, phía sau cũng chỉ còn không quá hai, ba Bội Hoàn nhìn phía sau một chút, cười nói "Vừa muốn tại trước mặt của Yến vương phi mà xuất hiện, cũng lại bận tâm đến bộ mặt của mình, nên do dự có nên... Hì hì, làm các nàng tức chết hay không."Nam Cung Mặc có chút buồn cười mà nhìn nàng nói "Vậy ngươi vẫn làm là có ý gì?"Tạ Bội Hoàn nói "Ta đương nhiên là muốn xuất hiện trước mặt của Yến vương phi trước, thuận tiện làm các nàng tức chết. Mặt khác, ta cảm thấy ngươi cùng những người khác không giống nhau.""Ta cũng cảm thấy ngươi không giống họ, ta là Nam Cung Mặc, hân hạnh làm quen."Tạ Bội Hoàn mỉm cười, "Ta là Tạ Bội Hoàn, Tam tiểu thư Tạ gia." Tác giả Thể loại Ngôn Tình, Xuyên KhôngNguồn Editor AgehakunTrạng thái Còn TiếpSố chương 63Ngày đăng 3 năm trướcCập nhật 3 năm trước Người may mắn gặp cái may, người xui xẻo lại gặp cái chính là con hoang, phụ thân không rõ, mệnh danh Quỷ Nhãn thế tử*.Nàng thì khắc mẹ, vừa sinh ra mẫu thân liền mất, chính là thiên kim tiểu thư của phủ quốc bị người của toàn thành sợ hãi ghét lại bị chính phụ thân mình tống đi, phải ẩn cư nơi hương chúng ta đều xui xẻo như vậy, không bằng hẹn ước cùng nhau tạo tai họa trên thế gian?Nam Cung Mặc, danh chấn Á Châu "Thiên diện yêu nữ"*, nhất thời đen đủi bị con gà mờ làm nổ thuốc nổ, bị chết oanh oanh liệt liệt. Lại mở mắt ra, đã trở thành trưởng nữ phủ Sở quốc công của hoàng triều Đại cư nơi hương dã, hái thuốc, giết người, lúc không có chuyện gì làm thì liền bắt nạt sư phụ. Vốn cho là sẽ được tiêu diêu tự tại mãi, nhưng ai ngờ thánh chỉ từ trên trời giáng xuống ban cho nàng một cái hôn ước...Phụng chỉ lấy chồng, ngoài sáng Bồ Tát, trong lòng Tu La, triều đình lẫn giang hồ giao du hết thảy. Chỉ là…Tĩnh Giang Quận Vương thế tử phi hỏi "Phu quân, có người báng ta, nhục ta, khinh ta, cười ta, bắt nạt ta, tiện ta, nên xử phạt làm sao?"Thế tử lãnh đạm nói "Ngươi hãy đánh hắn, đá hắn, đạp hắn, lấy châm đâm hắn. Nếu chưa thỏa mãn, ta thay ngươi làm thịt hắn!"Chính xác là một nam tử lãnh khốc xấu bụng.***​*Quỷ Nhãn thế tử Thế tử mắt quỷ *Thiên diện yêu nữ Yêu nữ nghìn mặt Bộ phim do công ty ENLIGHT MEDIA và Văn hóa Phong Mang hợp tác sản xuất, được cải biên dựa trên tiểu thuyết "Thế Không Thể Đỡ Nỗi" của Sài Kê Đản, do đạo diễn trẻ Dương Long chỉ đạo, là bộ phim thần tượng nhiệt huyết thanh xuân do Cung Tuấn, Từ Phong, Lý Kiều Đan, Lương Tuyết Phong, Mông Ân, Ân Phi diễn xuất. Nhân sự Translator Uông Dụ, Shouru Spepirus Editor Kan Kun Encoder Kan Kun Thông tin phim Tựa Việt Thịnh Thế Tựa gốc 盛势 Tựa Anh Advance Bravely Công ty sản xuất Công ty hữu hạn Văn hóa Truyền thông Phong Mang Bắc Kinh, Huoerguosi ENLIGHT MEDIA Đạo diễn Dương Long Diễn viên chính Cung Tuấn, Từ Phong, Lý Kiều Đan, Mông Ân Năm sản xuất 2017 Quốc gia Trung Quốc Độ dài 25 phút Thể loại đam mỹ, tuổi trẻ, thần tượng Số tập 30 tập Ngày phát sóng trên D2M 01/11/2017 Xem online Chọn tập01 02 03 04 05 06 07 08 09 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 Tải phim Server Server Photo Tập 01 Tập 02 Tập 03 Tập 04 Tập 05 Tập 06 Tập 07 Tập 08 Tập 09 Tập 10 Tập 11 Tập 12 Tập 13 Tập 14 Tập 15 Tập 16 Tập 17 Tập 18 Tập 19 Tập 20 Tập 21 Tập 22 Tập 23 Tập 24 Tập 25 Tập 26 Tập 27 Tập 28 Tập 29 Tập 30 Người may mắn gặp cái may, người xui xẻo lại gặp cái xui. Hắn chính là con hoang, phụ thân không rõ, mệnh danh Quỷ Nhãn thế tử*. Nàng thì khắc mẹ, vừa sinh ra mẫu thân liền mất, chính là thiên kim tiểu thư của phủ quốc công. Hắn bị người của toàn kinh thành sợ hãi ghét bỏ. Nàng lại bị chính phụ thân mình tống đi, phải ẩn cư nơi hương dã. Nếu chúng ta đều xui xẻo như vậy, không bằng hẹn ước cùng nhau tạo tai họa trên thế gian? Nam Cung Mặc, danh chấn Á Châu "Thiên diện yêu nữ"*, nhất thời đen đủi bị con gà mờ làm nổ thuốc nổ, bị chết oanh oanh liệt liệt. Lại mở mắt ra, đã trở thành trưởng nữ phủ Sở quốc công của hoàng triều Đại Hạ. Ẩn cư nơi hương dã, hái thuốc, giết người, lúc không có chuyện gì làm thì liền bắt nạt sư phụ. Vốn cho là sẽ được tiêu diêu tự tại mãi, nhưng ai ngờ thánh chỉ từ trên trời giáng xuống ban cho nàng một cái hôn ước... Phụng chỉ lấy chồng, ngoài sáng Bồ Tát, trong lòng Tu La, triều đình lẫn giang hồ giao du hết thảy. Chỉ là… Tĩnh Giang Quận Vương thế tử phi hỏi "Phu quân, có người báng ta, nhục ta, khinh ta, cười ta, bắt nạt ta, tiện ta, nên xử phạt làm sao?" Thế tử lãnh đạm nói "Ngươi hãy đánh hắn, đá hắn, đạp hắn, lấy châm đâm hắn. Nếu chưa thỏa mãn, ta thay ngươi làm thịt hắn!" Chính xác là một nam tử lãnh khốc xấu bụng. ***​ *Quỷ Nhãn thế tử Thế tử mắt quỷ *Thiên diện yêu nữ Yêu nữ nghìn mặt ೋ Edit Chuyển ngữ Agehakun, Chiếu, Lạc Âm, Tiểu Đào Đào, Hoa Nhài, Camellia W, Du Ca ೋ Beta Chỉnh sửa Agehakun, Lạc Âm, Hoa Nhài, Diên Vĩ ೋ Thể loại Ngôn tình, xuyên không, ngọt, sủng, nam cường nữ cường, main chính phúc hắc. ೋ Độ dài 4 quyển + 542 chương + 10 phiên ngoại Nguồn Editor Agehakun, Chiếu, Lạc Âm, Tiểu Đào Đào, Hoa Nhài, Camellia W, Du Ca Chương 107 Lại mặt, Trịnh thị bị vứt bỏ Edit Thiên Lý Cẩm Du Beta Agehakun Hơn nửa phủ Tĩnh Giang quận vương đều nhìn thấy thế tử phi chạy ra từ Phúc Tuệ đường. Chỉ thấy thế tử phi hai tay che mặt nức nở, nghe những người bên cạnh nói qua, mơ hồ nghe được cái gì mà “Giả bộ ngất, không gặp, không muốn sống…” còn có tiếng khóc thút thít. Còn chưa kịp phục hồi tinh thần lại, đã không thấy bóng dáng thế tử phi đâu rồi. Nói đến, thế tử phi ôm mặt chạy đi cũng thật nhanh. Không, muốn, sống, nữa?! Mọi người ngẩn ra, nhìn lại phương hướng thế tử phi dời đi, không biết ai đó kinh hô một tiếng “Không tốt, thế tử phi nghĩ quẩn rồi, mau đuổi theo!” Hơn nửa người đều đuổi theo hướng thế tử phi dời đi như điên, còn lại một nửa người đứng tại chỗ hai mặt ngơ ngác nhìn nhau, sau đó nhìn về Phúc Tuệ đường ở phía sau. Tuy biết rõ lão thái phi và vương gia đều không chào đón thế tử, chắc chắn cũng không muốn nhìn thấy thế tử phi, nhưng mà… lúc này lại làm cho thế tử phi vừa mới vào cửa không muốn sống nữa, điều này cũng hơi quá đáng đi? Thật không biết bên trong rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Nam Cung Mặc thút thít đứng bên cạnh hồ nước của vương phủ, nghe đám người ở gần sau lưng vọt tới kêu cái gì mà thế tử phi nghìn vạn lần đừng nghĩ quẩn, nàng không nhịn nổi co rút khóe miệng. Nàng nghĩ quẩn lúc nào? Vừa mới chơi xấu kẻ khác một phen, nàng còn đang cao hứng đây. Về phần hồ nước ngươi nói này… ai bảo đường về Thư Vân viện nhất định phải đi qua hồ nước này chứ? Eo nhỏ bị người ôm ngang từ phía sau, một cỗ ám hương lạnh lùng truyền đến. Nam Cung Mặc tiếp tục kêu thút thít “Buông ta ra! Ta không muốn sống nữa…” Người kia ôm lấy nàng, dựa vào bên tai nàng thấp giọng nói “Đừng giả bộ, ta đều nhìn thấy, đầu tiên nàng ấn cho lão thái phi tỉnh dậy rồi mới cầm kim châm đâm bà đi?” Nam Cung Mặc tức khắc bất động, khinh bỉ nhìn lên trời. Qủa nhiên không thể nào gian lận được ngay dưới mí mắt cao thủ, may mắn cao thủ có mặt ở đây chỉ có một mình Vệ Quân Mạch, nói cách khác, thật đúng là không dễ làm. Có điều, khi nàng tính kế lão thái phi thì lại không hề áy náy một chút nào, lão thái kia nếu thành thật mở mắt sớm một chút, chuyện gì cũng sẽ không có, rõ ràng đã tỉnh còn giả bộ bất tỉnh. Cho nên, nói bà ta giả bộ bất tỉnh cũng không tính là oan uổng đi? “Thế tử…” Một đám hạ nhân từ phía sau chạy tới liền nhìn thấy thế tử đang ôm thế tử phi từ phía sau, bộ dạng giống như sợ nàng quá kích động mà thật sự nhảy xuống. Vệ Quân Mạch vẻ mặt lãnh đạm đưa tay điểm một chút trên người Nam Cung Mặc, Nam Cung Mặc thân thể mềm nhũn bị hắn ôm ngang lấy “Tâm tình của nàng quá kích động, ta mang nàng trở về trước.” “…” Thế tử phi quả nhiên muốn tự vẫn sao? May là thế tử tới kịp, không thì… Hỉ sự trong phủ Tĩnh Giang quận vương này phải đổi thành tang sự sao? Có điều, trong Phúc Tuệ đường đến cùng đã xảy ra chuyện gì? Trong Phúc Tuệ đường rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Nghe nói, thế tử phi chỉ ban thưởng cho người ở trong viện của công chúa và Thư Vân viện, lão thái phi thực mất hứng. Nghe nói, thế tử phi chỉ ban thưởng cho người ở trong viện của công chúa và Thư Vân viện, lão thái phi thực mất hứng. Khiển trách thế tử phi một trận. Nghe nói, lão thái phi không thích thế tử phi, hung hăng răn dạy thế tử phi một hồi. Nghe nói, lão thái phi vì không thích thế tử, giận chó đánh mèo lên thế tử phi, tàn nhẫn nhục nhã thế tử phi một trận. Nghe nói, lão thái phi chán ghét thế tử và công chúa, vì vậy cũng giận chó đánh mèo lên thế tử phi. Tàn nhẫn nhục nhã thế tử phi, thế tử phi phản bác hai câu, lão thái phi giả bộ bị tức đến hôn mê, muốn giết chết thế tử phi. Nghe nói, con dâu mới qua cửa, thế tử phi của phủ Tĩnh Giang quận vương, bị lão thái phi bức tử! Nam Cung đại tiểu thư mới xuất giá có một ngày, lời đồn về phủ Tĩnh Giang quận vương đã ồn ào huyên náo khắp thành Kim Lăng, cái dạng gì cũng có. Nam Cung Mặc ở Thư Vân viện nghe được hạ nhân kể lại về lời đồn bên ngoài, cũng không nhịn được giật giật khóe miệng. Phủ Tĩnh Giang quận vương đương nhiên không phải không có nỗ lực giải thích, nhưng loại lời đồn nhảm này, lần lưu truyền thứ nhất sẽ dễ dàng khiến người ta nhớ kĩ. Một khi mọi người đã nhận định, muốn giải thích rõ sẽ tiêu tốn rất nhiều công sức, thậm chí gấp bội công phu cũng không nhất định sẽ làm được. Huống hồ… cho dù bọn họ có kể lại đầu đuôi gốc ngọn về chuyện phát sinh trong Phúc Tuệ đường cũng không có mấy người tin, có ai còn không biết Tĩnh Giang quận vương không chào đón thế tử? Cuối cùng, phủ Tĩnh Giang quận vương chỉ có thể giải thích một lần rồi lại một lần rằng thế tử phi không có chết, vẫn còn sống rất tốt. Đặc biệt khi đối mặt với thời điểm Nam Cung Hoài thiếu chút nữa đánh tới cửa, Tĩnh Giang quận vương chỉ còn lại phẫn giận thật sâu. Ngươi đặc biệt sinh ra một nữ nhi hại người như vậy, còn không biết xấu hổ cãi nhau với bản vương sao! Trong thư phòng, Nam Cung Mặc thản nhiên chỉnh lý đủ loại sách cổ mang đến từ phủ Sở quốc công. Hiện giờ, để chúng ở trong phòng vẫn không đủ, cho nên rất nhiều sách cổ chỉ có thể thu lại, trong thư phòng chỉ để một ít sách thường ngày cần xem. Cách đó không xa, Huyền Ca công tử nhàn nhã dựa vào một bên cửa sổ đánh cờ cùng Vệ Quân Mạch, quay đầu nhìn về phía Nam Cung Mặc nói “Vừa nghe nói muội bị bức tử, sư huynh rất thương tâm.” Nam Cung Mặc trở mình khinh thường nói “Sư huynh, thời điểm huynh nói thương tâm phiền huynh cho chút biểu cảm có được hay không?” “Muội cũng chưa có chết thật, còn cần biểu cảm gì, lãng phí a.” Huyền Ca thản nhiên nói, liếc mắt nhìn Vệ Quân Mạch trầm lặng đánh cờ nói “Muội phu?” Vệ công tử nhướn mày, không nói gì. Huyền Ca công tử càng thêm đúng lý hợp tình nói “Muội phu, đám người nhà ngươi… có muốn sư huynh giải quyết giúp ngươi?” “Đa tạ.” Vệ Quân Mạch thản nhiên nói. “Đa tạ là ý gì?” Huyền Ca hỏi. Vệ Quân Mạch nói “Tùy ý, chỉ cần khi xảy ra chuyện đừng liên lụy đến ta và Vô Hà.” Huyền Ca công tử giật giật khóe miệng, sớm biết tên gia hỏa này cũng phải người phúc hậu. Thở dài, nhìn Nam Cung Mặc nói “Chỉ đáng thương cho tiểu sư muội, muội nói xem… Về sau sẽ bị cái thành Kim Lăng nho nhỏ này vây khốn cả đời thì còn gì vui nữa, chẳng bằng đi theo sư huynh hành tẩu giang hồ.” Nam Cung Mặc ôm sách, cười nhìn hắn nói “Sư huynh, trước kia huynh không nói như vậy.” Huyền Ca công tử cũng không thèm để ý lời nói của mình bị vạch trần, ngoắc ngoắc ngón tay, nghiêm mặt nói “Tóm lại, qua mấy ngày nữa ta sẽ đi. Sau này muội phải tự mình cẩn thận. Có điều… ta tính toán, trong thành Kim Lăng này cũng không có mấy người có thể giở trò với muội, hẳn là sẽ không phải chịu khổ.” Nam Cung Mặc thở dài “Ta biết rồi.” Đã sớm biết sư huynh không thích Kim Lăng, cho nên Nam Cung Mặc cũng không cưỡng ép giữ hắn lại. Giữ người ở một nơi hắn vô cùng không thích thì có ý nghĩa gì đâu? Bọn họ là sư huynh muội, bất kể đi đến chân trời góc biển vẫn là sư huynh muội, “Sư huynh tự mình bảo trọng. Đúng rồi, sư thúc…” Huyền Ca nói “Sư phụ hả, quay về Đan Dương rồi. Sư phụ bảo ta nói cho muội biết, chờ muội mang thai thì gửi thư cho hắn và sư phụ, bọn họ đến xem đồ tôn.” Nam Cung Mặc lặng lẽ khinh bỉ ở trong lòng, đồ tôn? Bát tự còn chưa có vứt đi đâu. ý nói đầu chưa bị hỏng Huyền Ca đứng lên nói “Được rồi, ta phải đi, không cần tiễn. Đúng rồi, ngày mai nên lại mặt đi? Nghe nói trong phủ Sở quốc công… Trịnh thị đã bị phụ thân muội giam lại rồi nha.” Nam Cung Mặc cũng không ngoài ý muốn, ngày đó đại hôn không thấy bóng dáng Trịnh thị, có thể đoán được đại khái Trịnh thị có lẽ bị Nam Cung Hoài cấm túc rồi. Huyền Ca nhướn mi cười nói “Muội cho rằng chỉ là cấm túc đơn giản như vậy hay sao, Nam Cung Hoài bắt giam Trịnh thị vào địa lao rồi. Xem ra, tiểu sư muội nè, có lẽ muội sẽ sớm có mẫu thân mới thôi.” Không đợi phản ứng của Nam Cung Mặc, Huyền Ca trực tiếp nhảy ra khỏi cửa sổ, nháy mắt đã biến mất trong Thư Vân viện. “Địa lao?” Nam Cung Mặc ôm một đống sách đi tới, ngồi xuống vị trí Huyền Ca vừa ngồi. Vệ Quân Mạch nói “Rất nhiều thế gia đều có một nơi như vậy, chuyên dùng để xử lý một số người không tiện công khai ra ngoài. Nam Cung Hoài, phụ thân nàng có lẽ là muốn vứt bỏ Trịnh thị.” “A? Ta còn tưởng hắn yêu Trịnh thị thật lòng.” Nam Cung Mặc kinh ngạc, mười mấy năm trước đây đủ loại sủng ái, gần như mặc kệ Trịnh thị độc bá hậu viện Nam Cung gia, tại sao lại dễ dàng vứt bỏ như vậy? “Chân ái?” Vệ Quân Mạch nhướn mi nhìn Nam Cung Mặc. Nam Cung Mặc cười hì hì nói “Không giống sao?” “Không giống.” Vệ Quân Mạch lạnh nhạt lắc đầu, biểu hiện của Nam Cung Hoài trước giờ chưa từng có chút nào giống như là chân ái, đa phần là sắc mê tâm khiếu là bị nữ sắc mê hoặc hơn. Có điều nói vậy cũng không đúng, năm đó Mạnh phu nhân còn xinh đẹp hơn Trịnh thị rất nhiều. Nam Cung Mặc hiếu kỳ, cười híp mắt nói “Thế tử liếc mắt một cái liền nhìn ra được có phải chân ái hay không, lẽ nào thế tử đã từng gặp qua chân ái?” Vệ Quân Mạch gật đầu, hai mắt Nam Cung Mặc sáng lên nói “A? Gặp qua ở đâu?” Chẳng lẽ thế gian này thật sự có một đôi thần tiên quyến lữ nhất sinh nhất thế nhất song nhân* hay sao? Đặc biệt là tại đây, trong hoàng thành Kim Lăng này. *Một đời một kiếp một đôi người. Vệ Quân Mạch trầm mặc không nói, chỉ ý vị thâm trường nhìn nữ tử trước mặt đang hiếu kỳ thúc giục mình. Thấy hắn yên lặng nhìn mình, Nam Cung Mặc có chút khó hiểu mở trừng hai mắt, bị hắn dùng một đôi tử mâu thâm thúy nhìn chằm chằm thì cảm thấy không được tự nhiên. Rất nhanh, Nam Cung Mặc liền hiểu được ý tứ trong mắt hắn, mặt cười trong nháy mắt ửng đỏ, hung hăng trừng người nào đó, không nói lời nào. Muội muội ngươi1, xấu hổ e thẹn đâu rồi? Biểu hiện ngẫu nhiên của Vệ thế tử sẽ khiến nàng không nhịn được mà cho rằng vị này là một lãng tử qua trăm đóa hoa, thân mình không dính lấy một mảnh lá2. * 1 Muội muội ngươi – Nhĩ muội câu chửi, tương đương với mẹ mày trong tiếng Việt. 2 Ý chỉ người có kinh nghiệm trong chuyện tình cảm nam nữ, không ai qua mặt được “Vô Hà không tin ta sao?” Vệ Quân Mạch nhìn nàng hỏi, màu tím trong tròng mắt có chút mùi vị ảm đạm. Nam Cung Mặc khó khăn lấy lại vẻ mặt bình thường, thấp giọng lẩm bẩm nói “Ta đây mới không thèm hỏi ngươi…” Cái chuyện nhân cơ hội thổ lộ gì gì đó thật sự là quá phạm quy rồi. Có điều… Đúng là không thể phủ nhận rằng, trong nháy mắt đó nhịp tim của nàng đã trở nên lộn xộn mất khống chế. Vệ Quân Mạch đưa tay ôm nàng vào lòng, thấp giọng nói “Vô Hà, mặc kệ bao lâu, ta cũng sẽ chờ nàng. Kiếp này, Vệ Thanh Hành* tuyệt đối sẽ không phụ nàng, nhưng mà… Nàng là của ta.” *Tên tự của Mạch ca. Giãy giụa một chút nhưng không tránh thoát được, Nam Cung Mặc cũng không làm việc lãng phí sức lực nữa, bây giờ nàng không muốn đánh nhau. Chỉ là… “Vì sao ngươi lại thích ta?” Cũng không phải nàng không tự tin, mà là nàng tự mình biết mình. Tính cách của Nam Cung Mặc nàng không tốt lắm, càng là người thân thiết càng không chịu nổi ủy khuất từ nàng, ngẫu nhiên nóng nảy còn thay đổi thất thường không nói đạo lý. Đối với nam tử thời đại này mà nói, tuyệt đối sẽ không thích những nữ tử có tính cách như vậy. Ví dụ như sư huynh nàng, sống chung với nhau bao lâu, hai bên lại càng hiểu rõ tính cách của đối phương. Ngày thường là sư huynh muội có thể vì nhau mà không tiếc cả mạng sống, nhưng cứ nhắc đến việc kết hồn thì chạy xa hơn bất cứ ai khác. Dùng lời nói của sư huynh nàng thì chính là ta có thể ngẫu nhiên chịu thay ngươi một đao, nhưng ta tuyệt đối không muốn mỗi ngày đều phải ở cùng ngươi bảo hộ ngươi khỏi địch nhân. Chúng ta có được trí tuệ vượt lên tất cả chúng sinh thì phải lấy ra mà chèn ép thế nhân, không phải đem ra là đề chèn ép lẫn nhau. Vệ Quân Mạch cúi đầu, nhìn hai mắt nàng long lanh, không biết sao lại cảm thấy dáng dấp này thật điềm đạm đáng yêu. Khóe môi không khỏi hiện lên một tia cười nhàn nhạt, cúi đầu nhẹ nhàng phủ lên đôi môi đỏ mọng tươi tắn của nàng. Nam Cung Mặc sửng sốt, không biết tại sao lại quên phản kháng. Bầu không khí trong thư phòng nhất thời trở nên triền miên ái muội, Nam Cung Mặc không biết thế nào lại nhớ đến nhu tình quyến luyến của đêm động phòng hoa chúc hôm đó. Không khí dường như đều trở nên ngưng trệ khô nóng như vậy khiến nàng cảm thấy bất an. Một bàn tay lớn nhẹ nhàng đặt lên lưng nàng, từ tốn di động trấn an những bất an của nàng. Hàng mi dày trên đôi mắt của Nam Cung Mặc khẽ run “Quân… Quân Mạch…” Vệ Quân Mạch hiểu được cái gì gọi là dừng lại đúng lúc, nhẹ nhàng thả nàng ra, thấp giọng trả lời câu hỏi của nàng “Bởi vì Vô Hà chính là Vô Hà.” Không phải vì thân phận Nam Cung đại tiểu thư của nàng, cũng không phải vì dung nhan xinh đẹp của nàng hoặc là bất kỳ điều gì khác. Chỉ là bởi vì nàng là nàng, Nam Cung Vô Hà. Ba ngày sau tân hôn, theo thường lệ đó là ngày tân nhân lại mặt. Sáng sớm, công chúa Trường Bình liền chuẩn bị thật tốt phần lễ vật phong phú đưa đôi vợ chồng son xuất phủ. Tuy rằng phủ Tĩnh Giang quận vương và phủ Sở quốc công quan hệ bình thường, nhưng hiện giờ đã là thông gia, công chúa Trường Bình lại vô cùng hài lòng đối với người con dâu Nam Cung Mặc này, lễ vật đương nhiên cũng phải chuẩn bị thật phong phú, tương xứng với việc Nam Cung Mặc rất được coi trọng Xe ngựa của phủ Tĩnh Giang quận vương đi dọc theo đường phố rộng rãi về hướng phủ Sở quốc công, trong sương phòng của một trà lâu bên cạnh đường, Chu Sơ Dụ ngồi trước cửa sổ, trên đầu đội một màn che nhạt màu. Màn che bằng sa mỏng hơi kéo, lộ ra dung nhan xinh đẹp đang cúi đầu nhìn đội xe ngựa dần dần đi xa, cười nói “Xem ra, lúc này ngươi thua rồi?” Ngồi đối diện nàng là một người mặc y phục bằng gấm màu đen, mang một mặt nạ quỷ dị, Cung Ngự Thần. Cung Ngự Thần hừ lạnh một tiếng nói “Cho dù bổn tọa thua thì có sao? Ngươi cũng không chiếm được Vệ Quân Mạch.” Chu Sơ Dụ cũng không tức giận, lại cười nói “Nếu ta đã buông tha cho thế tử của Tĩnh Giang quận vương, Nam Cung tiểu thư tự nhiên sẽ không có vấn đề gì với ta nữa. Cho nên, ta không rõ, công tử gọi ta đến nơi này xem những thứ đó thì có tác dụng gì? Chẳng lẽ… Công tử thấy khó chịu nên cũng muốn kéo thêm một người khó chịu cùng sao? Nếu là như thế, có lẽ ngươi đã tìm sai người rồi, tuy rằng không thể bước vào phủ Tĩnh Gianh quận vương khiến ta có chút thất vọng, nhưng sẽ không khổ sở như vậy.” Cung Ngự Thần hừ nhẹ một tiếng nói “Bổn tọa biết rõ, ai có thể mang tới quyền lợi cho Chu gia, tiểu Dụ nhi sẽ nguyện ý gả cho hắn, không phải sao? A… Có một câu dùng để hình dung ngươi thật thích hợp. Ai, cũng, gả, được!” “Ngươi gọi ta đến là muốn làm gì?” Chu Sơ Dụ biến sắc, có chút đột ngột nói. Nàng rốt cuộc vẫn là một nữ tử, bị nhục nhã như vậy thì vẻ mặt làm sao có thể tốt được? Cung Ngự Thần cười nói “Đừng nhìn bổn tọa như vậy, giống như bổn tọa đang bức lương vi xướng ép con gái nhà lành làm kỹ nữ vậy. Bổn tọa đến chỉ muốn từ biệt với ngươi thôi… Tiểu Dụ nhi, bổn tọa phải rời khỏi Kim Lăng một thời gian ngắn. Hy vọng, khi bổn tọa quay về, ngươi sẽ không dậm chân tại chỗ như vậy, ha ha.” Chu Sơ Dụ hừ nhẹ một tiếng, thản nhiên nói “Không nhọc các hạ quan tâm.” Cung Ngự Thần cười nói “Sao lại không quan tâm được? Nếu tiểu Dụ nhi thật sự không nghĩ ra, bản công tử có thể chỉ cho ngươi một con đường sáng a. Ngươi thấy… thái tử điện hạ thế nào?” Trong mắt Chu Sơ Dụ hiện lên một tia xem thường, thản nhiên nói “Chuyện của mình ta sẽ tự lo liệu, không nhọc công tử quan tâm.” Cung Ngự Thần vuốt cằm nói “Xem ra thật sự đã có quyết định, vậy bản công tử liền mỏi mắt mong chờ.” “Ngươi thật sự định buông tha cho Nam Cung Mặc?” Chu Sơ Dụ hỏi, tuy đã không còn ý định gì với Vệ Quân Mạch, nhưng vẫn có vài phần địch ý đối với người đã phá hỏng kế hoạch của mình – Nam Cung Mặc, có lẽ gây cho nàng chút trắc trở cũng được. Đáy mắt Cung Ngự Thần lóe lên tia ám muội, thản nhiên nói “Tiểu Mặc nhi… Bổn tọa làm sao có thể buông tha…” “Nàng là thê tử của Vệ Quân Mạch.” Chu Sơ Dụ nói. “Ngươi cho là, bổn tọa sẽ để ý chuyện này?” Cung Ngự Thần khinh thường nói, đứng dậy trực tiếp nhảy ra khỏi cửa sổ. Trong sương phòng chỉ còn lại một mình Chu Sơ Dụ trầm mặc, thật lâu sau, Chu Sơ Dụ vừa rồi còn thản nhiên giờ đây lại thở dài “Nam Cung Mặc… Quận chúa Tinh Thành, thật đúng là có phúc khí.” Thời điểm hai người Nam Cung Mặc bước chân vào đại sảnh phủ Sở quốc công, có chút ngoài ý muốn phát hiện Nam Cung Thù và Tiêu Thiên Dạ thế nhưng đều ở đây. Chỉ là không khí trong đại sảnh hình như có chút ngưng trọng, hoàn toàn không giống không khí đang chờ đợi nữ nhi trở về nhà thăm phụ mẫu. Nam Cung Hoài xanh mặt, Nam Cung Thù sắc mặt tái nhợt hai mắt đỏ bừng, hiển nhiên là dáng vẻ vừa khóc xong. Nhìn thấy hai người tiến vào, người đầu tiên cử động không phải người làm phụ thân Nam Cung Hoài, cũng không phải người ca ca nhanh nhẹn Nam Cung Huy, mà là Nam Cung Thù đang ở một bên yên lặng rơi lệ. Nam Cung Thù đột nhiên hướng về phía này, Vệ Quân Mạch nhíu mày đưa tay ôm lấy Nam Cung Mặc, bảo vệ trong ngực. Lại thấy Nam Cung Thù đông một tiếng quỳ xuống trước mặt Nam Cung Mặc “Đại tỷ, đại tỷ, van xin ngươi tha cho nương của ta.” Nam Cung Mặc nhướn mày “Đây là có chuyện gì?” Nam Cung Huy nói “Nhị muội đang muốn cầu xin phụ thân thương tình tha cho Trịnh phu nhân, trùng hợp gặp các ngươi trở về.” Sao lại khéo như vậy a, rõ ràng là biết bọn họ sẽ trở về, Nam Cung Thù mới đến đi? Chính là… Nam Cung Thù rốt cuộc có tự tin từ đâu mà cho rằng nàng sẽ cầu tình thay Trịnh thị? Nàng thoạt nhìn đặc biệt giống thánh mẫu sao? Ngại quá, hôm nay bản cô nương không diễn bạch liên hoa*. *Đóa sen trắng, chỉ mấy em gái yếu ớt ngây thơ trong sáng thánh mẫu. v “Nhị muội mau đứng lên, có gì từ từ nói.” Nam Cung Mặc thản nhiên nói. “Không, đại tỷ không đáp ứng, ta sẽ không đứng dậy.” “Ồ” Vậy ngươi cứ tiếp tục quỳ đi, Nam Cung Mặc kéo tay Vệ Quân Mạch đi vòng qua Nam Cung Thù đang quỳ trên mặt đất, hành lễ chào Nam Cung Hoài “Phụ thân, chúng ta đã trở lại.” “…” Thế này không giống như trong tưởng tượng! Ngu ngốc, ngươi cho là đang diễn kịch sao? Nam Cung Hoài cũng vì sự sạch sẽ lưu loát của trưởng nữ mà sửng sốt một lúc, mới gật gật đầu nói “Đứng lên đi. Mấy ngày nay… Ngươi vẫn tốt chứ?” Nhiều ngày nay, lời đồn từ phủ Tĩnh Giang quận vương truyền ra thật đúng là dọa người, nếu đổi thành một tiểu thư khuê các bình thường tuyệt không dám vừa mới vào cửa đã làm ra chuyện lớn như vậy, nhưng nếu là nữ nhi này, Nam Cung Hoài cảm thấy không ngoài ý muốn một chút nào. Thậm chí trong lòng không hiểu vì sao lại sinh ra một loại cảm giác thoải mái kỳ lạ. Nữ nhi này đúng là khiến cho người ta đau đầu, nhưng nàng chỉ làm ông đau đầu mấy tháng, từ giờ trở đi sẽ đổi lại thành kẻ khác phải đau đầu. Chính là, cái loại cảm giác kỳ quái này, sinh ra một đứa con gái đi gây tai họa cho người khác, quả nhiên nên gả nàng cho kẻ thù của ông mới đúng. Tuy rằng không có tình cảm gì, nhưng lễ nghi biểu hiện ra bên ngoài vẫn phải làm đủ, Nam Cung Mặc gật đầu “Đa tạ phụ thân lo lắng, nữ nhi hết thảy đều bình an. Phu quân và bà bà cũng tốt lắm” Về phần những người khác đều bị Nam Cung đại tiểu thư bỏ qua, những người khác đều không có quan hệ gì với nàng, không phải sao? “Ngồi đi.” Nam Cung Hoài nhìn thoáng qua Nam Cung Thù vẫn còn đang quỳ trên mặt đất ngẩn người, trầm giọng nói “Còn không đứng dậy, quỳ trên mặt đất còn ra bộ dáng gì?” Lúc này Nam Cung Thù mới đứng dậy, ngồi bên cạnh Tiêu Thiên Dạ, nhìn dáng vẻ nàng nhu mì tựa như nhược liễu phù phong*, Tiêu Thiên Dạ có chút đau lòng. Trầm giọng nói “Sở quốc công, nếu Trịnh phu nhân có sai lầm gì thì ngươi trách phạt thêm một chút là được, coi như nể tình một mảnh hiếu tâm của Thù nhi mà rộng lượng một phần.” Nam Cung Thù cảm động nhìn Tiêu Thiên Dạ, Nam Cung Hoài nhíu mày, thản nhiên nói “Quận vương, đây là việc riêng trong phủ của thần, quận vương nhúng tay chỉ sợ…” *Nhược liễu phù phong Liễu yếu vịn gió – Ý chỉ người con gái yếu ớt giống như cây liễu lung lay trước gió. Tiêu Thiên Dạ nói “Cũng không phải bổn vương muốn nhúng tay vào việc nhà của quốc công, mà là… Thù nhi đã mang thai, thật sự không chịu nổi kinh hãi, xin quốc công xem mặt mũi của tiểu vương và đứa bé trong bụng Thù nhi, tha thứ cho Trịnh phu nhân.” Nam Cung Thù rưng rưng nói “Phụ thân, một ngày vợ chồng trăm năm ân nghĩa, cho dù mẫu thân thật sự làm sai việc gì, nể tình mấy năm qua mẫu thân cũng đã tận tụy vì phủ Sở quốc công, hãy tha cho người đi.” Không nhắc còn được, nhắc đến việc này, vẻ mặt Nam Cung Hoài lại càng giận dữ. Hừ nhẹ một tiếng nói “Tận tụy? Mấy năm qua nương ngươi cũng tự vơ vào túi mình không ít tiền.” Nếu không phải ông còn một chút sản nghiệp ở bên ngoài phủ Sở quốc công và quyền lợi quản gia trong phủ, còn không biết quỹ riêng của Trịnh thị có thể giấu bao nhiêu tiền đâu. Sau khi giam Trịnh thị vào địa lao, Nam Cung Hoài mới sai người tra xét viện riêng của Trịnh thị, khiếp sợ phát hiện ra, trong quỹ của Trịnh thị rõ ràng không thiếu tiền và đủ loại bảo bối. Không cần phải nói, đều là mấy năm qua Trịnh thị thông qua đủ loại phương pháp, giữ tiền trong phủ lại cho mình. Nam Cung Thù không dám nói gì, Nam Cung Hoài nhìn Tiêu Thiên Dạ nói “Quận vương muốn lão phu tha cho Trịnh thị, vậy ngươi cũng biết nàng đã làm ra chuyện gì rồi sao?” “Việc này…” Tiêu Thiên Dạ thật sự không biết. Nam Cung Hoài hừ nhẹ một tiếng, ném một tập tài liệu dày vào trong ngực Nam Cung Thù, nói “Tự mình xem đi, từ từ nhìn kỹ xem nương ngươi đã làm những chuyện tốt gì. Quận vương không ngại cũng nhìn xem.” Tiêu Thiên Dạ có chút lưỡng lự đưa tay cầm lấy tập tài liệu đọc qua, đồng thời trong lòng cũng hơi trầm xuống. Loại này có thể xem như việc xấu trong nhà, Nam Cung Hoài cũng cho hắn xem, chứng minh Nam Cung Hoài vốn dĩ không có ý che giấu việc này, chỉ sợ cũng đã định đoạt xong muốn xử trí Trịnh thị như thế nào rồi. Càng xem tiếp, sắc mặt Tiêu Thiên Dạ càng trở nên âm trầm. Nam Cung Thù ngồi bên cạnh cũng có chút bất an “Tiêu lang…” Vốn tưởng rằng chỉ là một chút chuyện tình tranh giành ghen ghét của nữ quyến nơi hậu viện, không nghĩ tới trong đó thế nhưng liên quan nhiều như vậy. Tiêu Thiên Dạ khiếp sợ Trịnh thị ngày trước nhìn qua ôn hòa nhu nhược thế nhưng lại ngoan độc như vậy, mơ hồ dâng lên một cỗ chán ghét đối với Trịnh thị. Đồng thời cũng âm thầm đổ mồ hôi trong lòng, Trịnh thị này quả thực là tự tìm đường chết, tuy rằng vốn dĩ chỉ đắc tội một nhà thông gia và Nam Cung Mặc thôi, nhưng hiện tại, ai bảo Nam Cung Mặc mệnh tốt như vậy. Hiện tại trên danh sách mà Trịnh thị đắc tội còn tính cả Vệ Quân Mạch, công chúa Trường Bình, Yến vương và Tề vương. Còn có hai nhi tử của nguyên phối Mạnh thị… Xem ra, liếc nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Nam Cung Tự và thần tình phẫn nộ của Nam Cung Huy, hai nhi tử này cũng đã xa lánh nàng rồi. Trịnh thị bây giờ, cái gì cũng không có. Thở dài, Tiêu Thiên Dạ không nhìn thêm nữa, mà khép tập tài liệu lại, trả cho Nam Cung Hoài, trầm giọng nói “Tiểu vương đường đột, xin Sở quốc công thứ lỗi.” “Tiêu… Vương gia?” Nam Cung Thù ngây dại, kinh ngạc nhìn Tiêu Thiên Dạ. Nàng vốn tưởng rằng lôi Tiêu Thiên Dạ ra, phụ thân nàng ít nhiều cũng sẽ cho chút mặt mũi, vừa lúc nàng lại mới có thai. Không nghĩ tới Tiêu Thiên Dạ cư nhiên chỉ nói mấy câu liền buông tay. Tiêu Thiên Dạ thở dài, có chút không đành lòng nói xấu mẫu thân nàng ngay trước mặt nàng, chỉ thấp giọng nói “Thù nhi, sau này nàng vẫn là nữ nhi của phủ Sở quốc công, bổn vương cũng sẽ đối xử thật tốt với nàng.” “Nhưng mà, nương của ta… Phụ thân! Người thật sự, thật sự tin tưởng lời nói của đại tỷ? Nương của ta bị oan!” Nam Cung Hoài ngay cả liếc mắt nhìn nữ nhi này một cái cũng lười, thản nhiên nói “Oan uổng? Có rất nhiều chuyện là từ nhiều năm trước rồi, cũng là đại tỷ ngươi bức nàng làm?” “Nương ta… Nương ta…” Những việc Trịnh thị đã làm, Nam Cung Thù cho dù không biết toàn bộ nhưng ít nhiều cũng đều nghe nói qua, lúc này cũng không biết giải thích như thế nào. Đành phải nói “Thế nhưng, nương đã biết sai rồi. Phụ thân, phụ thân không thể tha thứ cho bà sao? Đại ca, nhị ca…” Nam Cung Tự thản nhiên nói “Thù nhi, đó không còn chỉ là chuyện của phủ Sở quốc công. Ngươi hiếu thuận như vậy, chi bằng ngươi tự mình đi giải thích với công chúa Trường Bình và Yến vương điện hạ? Còn có chuyện Mặc nhi lúc trước suýt nữa bị giết hại, thứ thiếp mưu hại đích nữ, đây chính là tử tội…” “Ta…” Sắc mặt Nam Cung Thù trắng bệch, nàng đương nhiên không có lá gan lớn như vậy. Nhìn Nam Cung Mặc ngồi bên cạnh Vệ Quân Mạch vẻ mặt lạnh lùng, Nam Cung Thù rùng mình “Đại tỷ…” Nam Cung Mặc đặt chén trà xuống, như có suy nghĩ nhìn Nam Cung Tự liếc mắt một cái, thản nhiên nói “Lúc trước đại tỷ ta thiếu chút nữa ngay cả mạng cũng không còn. Hiện tại ngươi còn muốn ta cầu tình thay Uyển phu nhân? Trên đời này cũng không có ai dạy ta hành xử giống như thánh nhân, lấy đức báo oán đâu. Ta đã xuất giá, việc này không tiện nhúng tay. Đương nhiên là nghe theo phụ thân xử trí.” Nam Cung Hoài nhíu mày, trầm giọng nói “Đủ rồi! Trịnh thị trừng phạt đúng tội, không cần nói lại nữa!” Nam Cung Thù thét to “Không được! Nương của ta chính là phu nhân Sở quốc công!” Nam Cung Hoài cười lạnh một tiếng nói “Phu nhân Sở quốc công? Phu nhân Sở quốc công là Mạnh thị, mẫu thân của đại ca nhị ca ngươi, cũng có thể là kế phu nhân tương lai của vi phụ, dù thế nào cũng không phải mẫu thân ngươi.” Nói đến đây, qua nhiều năm như vậy Trịnh thị cũng chỉ có được một phần quyền lợi của phu nhân Sở quốc công, cũng không có danh hiệu cáo mệnh phu nhân, càng không được nâng vào từ cửa lớn phủ Sở quốc công. Nam Cung Thù sâu kín nhìn Nam Cung Hoài, phẫn nộ trong đáy mắt dần dần biến thành oán hận “Ta biết rồi, phụ thân ngươi sợ công chúa Trường Bình và Yến vương, cho nên liền hy sinh nương của ta, muốn làm cho bọn họ bớt giận sao?” “Láo xược!” Nam Cung Hoài lạnh lùng nói. Nam Cung Thù cắn răng oán hận nói “Chẳng lẽ không đúng sao? Là vì sợ bị bọn họ truy cứu nên ngươi mới xử trí nương ta đi? Ta… ta…A, đau quá…” Lời còn chưa nói hết, Nam Cung Thù đột nhiên che bụng thống khổ rên rỉ một tiếng “Ô… ô… Đau quá…” “Thù nhi!” Tiêu Thiên Dạ lập tức bước lên phía trước một bước ôm nàng, trầm giọng nói “Mau truyền thái y!” “Ô ô, Tiêu lang… Đau quá, con của chúng ta…” Nam Cung Thù tựa trong lòng Tiêu Thiên Dạ, thần sắc thống khổ. Trong đại sảnh cũng trở nên hỗn loạn, Nam Cung Huy thở dài, đi ra cửa phân phó người đi mời thái y đến. Nam Cung Mặc bĩu môi, đi ra phía trước, thản nhiên nói “Tránh ra.” Tiêu Thiên Dạ ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn Nam Cung Mặc đứng bên cạnh, lúc này mới nhớ tới hình như nàng biết y thuật. “Ngươi tránh ra!” Nam Cung Thù kêu lên, “Ngươi đừng mong hại hài tử của ta. Tránh ra!” Nam Cung Mặc nhìn lướt qua vạt áo điểm vài giọt đỏ tươi, không nhanh không chậm nói “Không cần đứa nhỏ nữa thì cứ quậy tiếp đi, dù sao cũng không phải con của ta.” Nam Cung Thù cắn răng, hung hăng trừng mắt nhìn Nam Cung Mặc, giống như muốn nói nếu Nam Cung Mặc dám gây bất lợi cho hài tử của nàng ta, nàng ta sẽ liều mạng với nàng. Nam Cung Mặc cười nhạo một tiếng, nàng nếu muốn gây bất lợi cho đứa nhỏ, cần gì làm rõ ràng như vậy? Nam Cung Hoài hiển nhiên cũng không ngờ sẽ xảy ra chuyện như vậy, cau mày tiến lên nhìn thoáng qua, nói “Trước hết để Mặc nhi xem qua, y thuật của nàng tốt lắm.” Nam Cung Mặc đưa tay bắt mạch, rút mấy cái ngân châm tùy thân mang theo đâm vào mấy châm, thản nhiên nói “Mới vừa hoài thai được một tháng liền đi ra ngoài lăn lộn, không cần đứa nhỏ cứ việc nói thẳng. Trở về tốt nhất nằm trên giường nghỉ ngơi, ba tháng sau khám lại. Đương nhiên, nếu nghi ngờ lời nói của ta có thể tìm thái y xem lại. Phương thuốc ta sẽ không kê, chỉ sợ có kê ngươi cũng không dám uống.” Tiêu Thiên Dạ gật gật đầu nói “Đa tạ quận chúa.” Nam Cung Mặc nhún vai không hề gì. Nam Cung Hoài nói “Trước tiên đưa nàng quay về trong viện cũ của nàng nghỉ ngơi đi.” Tiêu Thiên Dạ đang muốn ôm nàng đứng dậy, Nam Cung Thù kéo ống tay áo hắn nói “Không, vương gia, chúng ta hồi phủ đi. Ta không muốn ở lại chỗ này.” Đôi mắt hiện giờ tràn ngập hận ý. Có điều hận ý này cũng không phải hướng về Nam Cung Mặc, mà là đối với Nam Cung Hoài. Sắc mặt Nam Cung Hoài trầm xuống, bị nữ nhi của mình căm hận, điều này làm cho ông chịu đả kích rất lớn, lại cảm thấy bộ mặt già nua này cũng mất hết thể diện rồi. Đồng thời lại có chút tức giận, nhiều năm qua, cho dù lúc trước khi Mạnh thị qua đời, Nam Cung Mặc nhìn ông trước sau cũng chỉ có phẫn nộ và thương tâm, mà không phải thù hận. Nữ nhân này thế nhưng vì Trịnh thị phạm lỗi mà hận ông! Mấy năm nay đúng là uổng công thương yêu nàng! Nghĩ đến đây, Nam Cung Hoài cũng phất tay nói “Một khi đã như vậy, lão phu cũng không giữ các ngươi nữa.” Tiêu Thiên Dạ cũng không cố ép, chỉ đành gật đầu với mọi người, ôm lấy Nam Cung Thù đi ra ngoài. Trong lúc nhất thời, đại sảnh trở nên có chút vắng vẻ. Nam Cung Hoài ngồi ở chủ vị, thần sắc âm trầm bất định cũng không biết đang suy nghĩ cái gì. Nam Cung Tự cũng vậy, hai tròng mắt cụp xuống, không nói. Chỉ còn lại Nam Cung Mặc và Vệ Quân Mạch tay nắm tay, khi nhìn nhau đều thấy ý cười chợt lóe trong mắt đối phương.

thịnh thế y phi